Dạo này đâu đâu cũng thấy mọi người ca thán, sợ hãi... đủ mọi cảm xúc vì bệnh sởi. Nấm nhà mình cũng bị sởi rồi, mình kể chuyện của Nấm để mọi người tham khảo chút nếu thấy cần thiết nhé!
Nấm bị sởi từ lúc 8 tháng tuổi. Mặc dù lúc mình còn bé đã bị sởi rồi, theo lý thuyết thì con mình được truyền miễn dịch tự nhiên từ mẹ sang con thì sẽ tránh được bệnh cho đến 9 tháng tuổi, nhưng mà Nấm vẫn "dính chưởng". Lúc Nấm mới bị mình cũng không biết, chỉ thấy con sốt cao, rất nhanh, sáng bắt đầu sốt đến tối đã tăng cấp lên 39 - 40 độ, liên tục trong 2-3 ngày, kèm theo mũi dãi, ho như con gà con.
Cũng như mọi khi mình không cho Nấm đi viện, vì theo quan điểm của mình bệnh viện là ổ của mọi loại dịch bệnh. Mình cho con nằm nhà, đóng cửa bật điều hòa đủ mát, dùng
thuốc hạ sốt, lấy nước muối ấm lau khắp người cho con, lau kỹ các khớp tay chân, bàn tay chân con để giữ vệ sinh, lau cổ, lưng mặt, lau rửa mũi hút sạch và vệ sinh bằng nước muối sinh lý, cho con súc miệng nước muối, uống nhiều nước, ăn cháo loãng và tích cực bú mẹ. Nấm cũng rất chịu khó hợp tác, được cái con mình ốm hiếm khi bỏ ăn. Tuy chỉ ăn được bằng 1 nửa bình thường nhưng Nấm vẫn rất cố gắng ăn từng chút cam, uống từng thìa nước. Tuy nhiên con rất mệt, mặt buồn so, ánh mắt như hai dấu sắc dấu huyền đối nhau vậy, nhìn vừa tội vừa hài.
Buổi chiều nhà mình có ông chú chồng ở dưới Hà Nam lên. Ông là bác sĩ tuyến huyện nhiều năm, đối với mấy bệnh về hô hấp trẻ con ông cũng rất rành. Sau khi khám qua qua cho Nấm, ông bảo nó ho nặng thế này thì ông cho uống một loại kháng sinh của Pháp (hình như thế, mình vứt vỏ rồi nên chả nhớ nữa). Ông bảo đây là kháng sinh mới rất tốt, cho uống thành 2 lần để ngăn nó chạy vào phổi biến thành
viêm phổi. Lúc đó ông cũng chưa khám ra là Nấm bị sởi bởi vì biểu hiện lâm sàng của sởi nếu chưa có mọc ban thì cũng chả khác gì sốt kèm viêm họng bình thường cả. Lúc đầu mình cũng phân vân lắm vì mình rất kị cho con dùng kháng sinh, nhưng lúc này thấy con sốt 3 ngày rồi mà lại ho rũ rượi nên cũng cho con uống. Đến tối con vẫn sốt, chỉ hạ sốt lúc mình chườm và lau thôi, thậm chí có lúc còn sốt đến 41 độ. Nhưng được cái mình gan, nghĩ là đi bác sĩ thì cũng chỉ cho nằm theo dõi/ tiêm/ truyền/ uống kháng sinh với hạ sốt chứ có làm cái gì khác đâu. Con mình ở nhà cũng nằm điều hòa, cũng kháng sinh cũng hạ sốt rồi, còn sạch sẽ hơn bệnh viện mà không ồn ào và quan trọng nhất là không
lây nhiễm chéo bệnh khác.
Bé Nấm và mẹ đã từng chiến thắng bệnh sởi một cách "ngoạn mục". (Ảnh nhân vật cung cấp)
Khoảng 9h tối con bắt đầu mọc ban, tức là sau khi con ở đỉnh sốt 41 độ được khoảng 2-3 tiếng, bắt đầu từ sau tai gáy, lan ra trán rồi xuống mặt, cổ. Mình giật mình kiểm tra miệng con, lưỡi trắng phớ, mình nghĩ: sởi rồi! Chồng bảo: chắc nó sốt cao quá chỉ phát ban thôi, hay cho đi viện? Mình kiên quyết không đồng ý, bảo là nếu có đi để sáng mai thong thả đi, bây giờ đêm hôm cấp cứu cũng chả có bác sĩ mà lại còn bệnh khác nữa. Để em theo dõi thêm!
Sáng hôm sau, ban mọc chi chít lưng, bụng, đến gần trưa lan cả hai tay rồi xuống đến mông đùi, chân, cẳng chân. Mình bảo:
bệnh sởi chắc rồi, không cần đi viện, bệnh này tự khỏi. Mình cũng không cho con uống thêm kháng sinh nữa, chỉ tập trung giữ vệ sinh cho con hết mức có thể,
cho con bú, tay chân lau sạch sẽ, cho con ăn cháo loãng, uống nước cam và tuyệt đối giữ trong nhà, mặc dù đang là mùa hè nhưng mình đóng kín rèm, đóng cửa tránh gió, mặc quần áo dài mỏng và đi tất mỏng. Nhà mình cũng lau sạch sẽ khử trùng bằng nước clo. Cứ như thế đến đêm sởi mọc đến bàn chân rồi bắt đầu dừng lại.
Đêm hôm ấy con bắt đầu giảm sốt rất nhanh, chỉ còn 37,5 độ. Con ngủ ngon lành. Sáng hôm sau thì sởi bắt đầu bay. Bệnh này rất hay, "thằng nào" đến trước thì đi trước. Ban trên mặt trên gáy bay, rồi dần dần cổ bay, ngực bay, bụng bay, tay bay... lần lượt tuần tự theo đúng vị trí nó mọc. Sau 2 ngày là hết sởi. Nhưng mình biết quan trọng là sau khi sởi bay thì miễn dịch rất kém, nên mình vẫn giữ con trong nhà, đồng thời duy trì quy trình vệ sinh tối đa như trước, vẫn tích cực cho con ăn hoa quả, ăn loãng, bú sữa trong suốt 1 tuần. Cũng may bé Nấm háu ăn, sau khoảng 3-4 hôm bắt đầu lấy lại phong độ ăn uống của mình, sau khoảng 10 ngày thì con lại vui tươi như chưa từng bị sởi.
Đấy, mẹ con mình thắng sởi dễ dàng như thế đấy!
Mình chỉ muốn khuyên các mẹ là đừng quá
hoang mang vì bệnh sởi thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu, ngày xưa cả nhà mình sởi cũng tự khỏi đấy thôi. Bây giờ điều kiện môi trường và mật độ dân số đông đúc nên sởi dễ lây hơn nhưng nếu biết chữa đúng cách và quan trọng nhất là giữ gìn vệ sinh nghiêm chỉnh thì cũng không đến nỗi quá kinh khủng. Bởi vì bệnh sởi nguy hiểm nhất là nó là suy giảm miễn dịch cơ thể, nên khi mắc phải đừng quá hoang mang vác con đi viện rồi lây nhiễm chéo bệnh khác là khó xử lý lắm.
Các gia đình mất con đương nhiên họ rất xót xa, đau khổ, tuy nhiên cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không thể chỉ trách giới y khoa đã không làm hết khả năng, mình tin rằng các bác sĩ cũng không ai mong bệnh nhân hết thuốc chữa cả, nhất là thời điểm đang phải làm tâm bão của dư luận như này, áp lực nặng nề đối với họ, một bên là sinh tử của trẻ em một bên là mũi dùi dư luận, chẳng bác sĩ nào mong chuyện xấu xảy ra với các bé đâu.
Mình cũng là một người mẹ có con nhỏ, cũng đồng cảm với cảm giác của các chị khi có con ốm đau. Nhưng mình luôn tin rằng chính những người
làm mẹ luôn làm những điều tốt đẹp nhất cho con. Chúc các mẹ, các chị và các con vượt qua được dịch bệnh!
* Bài thể hiện kinh nghiệm và quan điểm cá nhân