Thì ra, anh không đi bắt Pokemon mà là đi ngoại tình, “chăn” sinh viên. Thì ra anh vẫn ngọt ngào như ngày xưa, chỉ có điều là với người khác chứ không phải là cô. Quà ư? Tiền ư? Nũng nịu ư? Cứ đợi đấy!
Dạo này, từ đợt đi công tác trên Đà Lạt về thì cứ ăn tối xong là anh cầm điện thoại của Hân đi ra công viên gần nhà chơi. Hỏi thì anh bảo là anh đi bắt Pokemon. Lạ nhỉ, vợ chồng bao năm, có bao giờ Hân thấy anh chơi game đâu, anh bảo cứ nhìn thấy game đánh nhau là chóng hết cả mặt, thế mà giờ lại thay đổi.
Hân thắc mắc thì anh cười nói: “Anh mà không biết chơi Pokemon thì bọn nhân viên cười anh chết, chúng nó bảo anh là người rừng đấy, em có chịu không?”. Ờ, thì không chịu, nhưng Hân vẫn thấy lạ, nên mấy ngày đầu, cô cũng lò dò đi theo anh xem có thật là bắt Pokemon không hay là đi bắt "chân dài". Nhưng đi hoài cũng mệt, mà phải dắt theo con, con thì chạy một đằng, chồng rẽ qua một nẻo, cô đứng giữa chẳng biết theo ai, nên thôi. Cô nghĩ: “Có lẽ chồng chỉ chơi game thôi, quan trọng là điện thoại anh để ở nhà nên chắc không có gì đâu”.
Thế là tối đến, ăn xong là anh cầm điện thoại đi mất. Còn Hân và con ở nhà học bài rồi con đi ngủ, Hân thảnh thơi như gái độc thân nằm đọc sách, gác chân lên xem phim, cho đến một buổi trưa… Mẹ Hân gọi: “Điện thoại con làm sao thế? Tối qua mẹ gọi mãi mà cứ báo máy bận, nói chuyện với ai mà nói kiếp vậy, hơn cả tiếng đồng hồ vẫn chưa xong”, “Dạ? Điện thoại con vẫn bình thường mẹ ạ, con có nói chuyện với ai đâu”, Hân kinh ngạc. “Còn không nữa, cứ 10 phút mẹ gọi một lần mà vẫn báo máy bận”, “À…chắc do lỗi mạng đó mẹ”, Hân chống chế mà lòng gợn sóng…
Ảnh minh họa
Anh đã làm gì với điện thoại của mình? Anh gọi nói chuyện với ai? Có thật là anh chỉ bắt Pokemon thôi không? Trong nhật ký cuộc gọi đâu thấy số nào lạ, hay anh xóa? Hân dùng thuê bao trả sau, hàng tháng anh thanh toán chung với công ty luôn nên Hân chẳng biết có gì bất thường không nữa. Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay mòng mòng trong đầu làm Hân không thể tập trung làm việc. Cô xin nghỉ phép buổi chiều, đi cài thiết bị định vị và phần mềm tự ghi âm cuộc gọi vào máy. Cô muốn tìm hiểu sự thật.
Trong bữa ăn, Hân giả vờ hỏi vu vơ: “Sao anh không lấy máy anh chơi mà phải dùng điện thoại của em thế?”, Anh thoáng bối rối nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “À, tại hôm bữa máy anh hết pin, nên lấy máy em cài game, lỡ cài rồi nên chơi luôn”. Lý do rất chính đáng với tính làm biếng của anh.
Định vị vẫn báo anh chỉ đi quanh công viên, vậy còn file ghi âm? “Anh, anh nhớ em không?”, giọng một cô gái nũng nịu. “Nhớ chứ. Em đang làm gì đó?”, “Em đang học bài, thấy em nghe lời anh không?”, “Ngoan”, “Vậy anh thưởng em cái gì đi. Hôm qua em mới thấy một chiếc đầm đẹp lắm…”. Hân chết lặng, nuốt từng lời vào lòng mà cô thấy đắng ngắt. Thì ra, anh không đi bắt Pokemon mà là đi ngoại tình, “chăn” sinh viên. Thì ra anh dùng điện thoại của cô để làm lá chắn che chở cho một cuộc tình “ngang trái”. Thì ra anh vẫn ngọt ngào như ngày xưa, chỉ có điều là với người khác chứ không phải là Hân. Quà ư? Tiền ư? Nũng nịu ư? Đợi đấy, cô sẽ không để yên đâu!
Có một mảnh đất gần nhà mẹ Hân đang rao bán gấp với giá rẻ, khoảng 1,5 tỷ. Trong khi vợ chồng cô có 1,1 tỷ đang gửi ngân hàng, Hân bàn với chồng mua lô đất đấy, thiếu 400 triệu thì mượn anh em, bạn bè rồi trả dần sau. Anh đồng ý. Thế là tiền trong nhà bị vét sạch, lại còn nợ nần, tiền đâu anh đầu tư cho gái.
“Anh hứa mà sao không thấy gửi tiền cho em? Sắp đến sinh nhật bạn nên em cần mua nhiều thứ lắm”, “Anh chẳng thương em gì cả”, “Anh toàn hứa lèo, em không tin anh nữa đâu”… Các cuộc cãi vã nhiều hơn, bản chất mê tiền hơn mê anh của cô ta lộ ra rõ hơn. Anh chán nản, tối chẳng thèm đi bắt Pokemon nữa. Hân mừng, tưởng là đã xong chuyện, ai ngờ…
“Chị đã làm gì để anh Phong (chồng Hân) không còn liên lạc với tôi thế hả?”, Hân nhận được tin nhắn từ số máy lạ, đọc qua cũng hiểu là ai. Bấm số gọi lại, Hân cười nói: “Chào em, chị là Hân, vợ của anh Phong. Nếu em cần thì cho chị địa chỉ nhà hoặc trường chị gửi lên cho”. “Chị định gửi cho tôi cái gì?". “Em đoán xem chị sẽ gửi gì? Hiện tại chị đang có một kho những cuộc trò chuyện giữa em và chồng chị, em nghĩ nó đã đủ làm bằng chứng để nói em là kẻ thứ ba trong gia đình chị chưa?”, Hân chậm rãi thả nhẹ từng chữ. "Chị...chị định làm gì?", cô nàng hốt hoảng. "Chị đâu có bản lĩnh làm gì, em cho chị ý kiến đi, nên gửi về nhà em hay là về trường em nhỉ?, Hân cười khẽ. “Chị…chị… Tút tút tút", tiếng từ đầu dây bên kia.
Hân nghĩ chắc cô nàng đủ thông minh để hiểu nếu Hân làm vậy thì danh dự, nhân phẩm của cô ta và gia đình sẽ bị chà đạp bởi miệng lưỡi người đời ra sao nên đã vội vàng bỏ chạy. Còn Phong, Hân cười nhạt, bấm nút gửi mail cho anh trong đó có nội dung tin nhắn và cuộc hội thoại vừa xong, để anh biết anh thông minh che giấu giỏi chuyện ngoại tình hay cô mới là người cao tay.
ngoại tình, kẻ thứ ba, Chồng ngoại tình