Thấy vợ nhìn mình chằm chằm, Cường vội vàng giải thích: “Mưa to quá, anh vào nhà Thương trú tạm thôi mà! Quần áo ướt hết nên cô ấy lấy tạm quần đùi của chồng cô ấy còn sót lại cho anh mượn. Áo quần dài ướt hết nên không mặc được nữa”.
Ngọc tự thấy mình cũng không phải là người quá hẹp hòi, thế nhưng việc Cường - chồng cô làm bạn với người yêu lại khiến cô thấy rất khó chịu. Mặc dù Cường luôn miệng: “Chỉ là bạn thôi mà, có gì đâu mà em phải nhảy dựng lên thế?”. Nhưng cô vẫn không thể yên tâm được. Dường như cái câu “tình cũ không rủ cũng tới” luôn khiến người ta thấy e sợ.
Ảnh minh họa
Thực ra cơ bản là cái “tình bạn” của Cường và Thương - người yêu cũ của anh cũng quá thân thiết cơ. Hai người đó nhắn tin, gọi điện, chát chít với nhau hàng ngày, chẳng khác gì các cặp tình nhân đang yêu. Đi công tác, có khi Cường chẳng nhắn cho vợ được mấy tin nhưng nói chuyện với Thương liên tục. Có chuyện gì anh cũng kể với “bạn”, vợ chồng cãi nhau anh cũng tâm sự với Thương để nhờ cô nàng quân sư. Đó là điều mà Ngọc ghét vô cùng.
Thương đang đợi làm thủ tục
li hôn với chồng, trong nhà không có đàn ông nên việc lớn việc nhỏ hầu như đều nhờ Cường tới giúp. Cũng chính từ lúc gia đình cô ta lục đục, cô ta gọi điện cho Cường buồn bã tâm sự thì mối quan hệ của họ mới được đẩy lên một mức mới, khiến Ngọc chướng mắt, chứ trước kia, thi thoảng mới hỏi thăm nhau vài câu, Ngọc cũng chẳng cảm thấy gì quá đáng.
Nhưng Ngọc nói thế nào Cường cũng không nghe vào tai. Anh chỉ có một câu duy nhất: “Bọn anh chỉ là bạn bè thôi. Người yêu cũ thì không thể làm bạn được à? Em đừng có ghen bóng ghen gió nữa”. Ngọc bực thật sự. Gia đình Thương đã đổ vỡ rồi, cô ta cũng đừng nên khiến một gia đình khác cũng đổ vỡ theo chứ? Ngọc nói điều đó với chồng thì Cường cáu ầm lên, cho là Ngọc vô lí, nhỏ nhen, ích kỉ. Cô nghẹn họng chẳng nói được gì nữa.
Thực ra cái cớ cho Cường to miệng được, chính là anh dường như làm việc gì cũng rất quang minh chính đại. Chát chít, nhắn tin với Thương cũng chẳng bao giờ xóa, và để mật khẩu cho Ngọc vào kiểm tra thoải mái. Cô đọc những lời lẽ họ nói với nhau, cũng có trêu đùa, nhưng hoàn toàn không có gì mờ ám. Cường gọi điện cho Thương cũng trực tiếp gọi ngay trước mặt vợ, chẳng cần giấu giếm. Còn anh tới nhà giúp Thương thì là bạn bè giúp nhau, có gì đáng phải nói. Chính thế, anh cho rằng mình chẳng làm gì sai hay có lỗi với vợ hết. Nhưng lòng Ngọc lúc nào cũng nóng như lửa đốt, không thể yên tâm cho nổi.
Chiều ấy tan làm về, cô đón con đi được nửa đường thì một cơn mưa tầm tã trút xuống. Hai mẹ con chật vật mãi mới về được đến nhà, con trai được che chắn cẩn thận nên không sao còn Ngọc gần như ướt hết. Lúc cô tắm rửa thay quần áo xong ra mà Cường vẫn chưa về. Sốt ruột, cô gọi cho anh thì không có ai nhấc máy. Gọi mấy cuộc liền vẫn chỉ là những tiếng “tút” dài khô khốc.
Nhìn ngoài trời mưa đã ngớt nhưng chưa tạnh hẳn, trong lòng Ngọc nổi lên một dự cảm xấu vô cùng. Nghĩ thế nào, cô gửi con nhờ bác hàng xóm trông tạm một lát, một mình khoác áo mưa ra ngoài. Cô vẫn nhớ, nhà Thương ở trên đường Cường đi làm về.
Đứng trước cửa nhà Thương, Ngọc bấm chuông mấy tiếng nhưng không có ai ra mở cửa. Nhìn cửa không khóa ngoài thì rõ là có người ở nhà. Cô liền bấm liên tiếp không ngơi nghỉ. Mãi một lúc sau, Thương mới xuất hiện ở cửa. Mắt Ngọc tối sầm khi thấy cô ta mặc một bộ áo ngủ ở nhà mỏng manh.
“Tôi tìm chồng tôi. Cô mở cửa ra ngay!”, Ngọc gằn từng tiếng.
“Anh ấy không có ở đây?”, Thương vẫn đứng trên bậc thềm, cửa chính đã đóng kín lại sau lưng cô ta. Hừ, không có ở đây sao không dám mở toang cửa chính ra.
“Thật không? Vậy tôi đợi ở đây đến sáng mai, xem anh ta có kiên nhẫn ở trong đó không ra được không!”, Ngọc cười mỉa mai.
Lời cô vừa dứt thì Cường liền xuất hiện ở cửa, Thương thấy thế cũng mở cửa cho Ngọc vào. Ngọc cắn chặt hàm răng khi thấy chồng mình ở trần, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi lạ. Thấy vợ nhìn mình chằm chằm, Cường vội vàng giải thích: “Mưa to quá, anh vào nhà Thương trú tạm thôi mà! Quần áo ướt hết nên cô ấy lấy tạm quần đùi của chồng cô ấy còn sót lại cho anh mượn. Áo quần dài ướt hết nên không mặc được nữa”.
Nói thế thì Ngọc bắt bẻ gì được nữa. Cô cũng không bắt được cảnh trai trên gái dưới, nên chẳng thể quy chụp điều gì. Nói nhiều có khi lại thành cô cuồng ghen, người ta bạn bè trong sáng cơ mà! Ngọc cũng không thể đoán định được 2 người đó đã có chuyện gì với nhau chưa. Nhưng cứ cho là chưa có thì sao? Đến mức này thì Ngọc cũng không thể nhịn nổi nữa rồi. Chẳng rõ chồng cô cũng có ý với Thương hay là anh quá hồn nhiên vô tư nữa?
“Vậy à? Em thấy nhà Thương rộng rãi trống trải, lại thiếu vắng một người đàn ông, hẳn là Thương buồn lắm. Anh dọn đồ sang đây ở luôn với cô ấy đi, bạn thân thì phải nhiệt tình giúp đỡ nhau chứ, anh chẳng bảo thế là gì! Trời vẫn còn mưa lâu, có khi sáng mai mới tạnh, thôi anh ở đây trú mưa luôn đi, đồ đạc để em về lấy mang sang cho”, Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói với chồng. Nói xong, cô quay người đi về luôn. Con cô còn đang chờ mẹ về nấu bữa tối, cô chẳng có thời gian mà dây dưa với 2 con người trơ trẽn này.
Nếu hôm nay, Cường trở về và biết lỗi, từ mai biết điều gì nên làm điều gì không nên thì cô sẽ bỏ qua cho anh lần này. Còn nếu anh vẫn cứng miệng: “Chỉ là bạn bè thôi”, thì cô cũng không ngại cho anh sang ở với Thương luôn!