Trở về nhà, cô lôi hết những kỷ vật anh cất giữ cho tình cũ, đặt ở bên trái chiếc bàn bên phòng khách, bên phải cô đặt bức ảnh cưới hai vợ chồng, bức hình con gái chụp kỷ niệm từng tháng…
Cô yêu anh, khi biết anh đã trải qua mối tình thời sinh viên sâu sắc. Có lần cô tò mò hỏi anh lí do hai người chia tay, anh ngập ngừng kể: “Ngày ấy, anh vừa rời giảng đường bước vào đời, áp lực công việc, nhiều mối quan hệ mới cuốn anh đi, anh không còn nhiều thời gian quan tâm chị ấy. Chị ấy khóc lóc trách móc, anh mệt mỏi im lặng. Anh, chị kiêu ngạo giữ cái tôi quá lớn, đánh mất nhau. Lời chia tay không ai nói, sau đó không lâu anh nghe tin chị ấy về quê lấy chồng. Hai người mất liên lạc từ dạo ấy”. Đôi mắt anh không giấu được yêu thương, cô biết trong lòng anh còn lưu luyến thương nhớ tình cũ.
Nằm nghe anh kể, cô chạnh lòng quay mặt lau vội giọt nước mắt. Nhưng cô nghĩ chị ấy là ngày hôm qua, cô là ngày hôm nay. Quá khứ có nồng nàn yêu không quan trọng bằng người bên cạnh anh giờ là cô. Ai không có quá khứ, người
đàn ông biết trân trọng quá khứ sẽ biết cách yêu thương, có trách nhiệm với hiện tại. Cô tin tình yêu chân thành của cô đủ lấp hết khoảng trống trong anh.
Yêu nhau được thời gian, anh và cô tính chuyện hôn nhân. Ngày cưới mọi người tấm tắc khen ông trời khéo xe duyên, anh và cô thật đẹp đôi. Khi ấy, anh 28 tuổi, cao ráo, thông minh, làm nhân viên kĩ thuật cho một tập đoàn lớn. Cô 25 tuổi, không xinh nhưng duyên ngầm, làm ở ngân hàng có tiếng. Đám cưới diễn ra trong ngập tràn niềm vui, lời chúc phúc của hai bên họ hàng. Cô tưởng là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời.
Đêm tân hôn, anh ngấm men rượu say mềm, nồng nàn cuồng nhiệt ôm cô thật chặt. Hai vợ chồng đang yêu thương gần gũi, trong men rượu anh khẽ nói: “
Ngực em nhỏ, không đẹp bằng ngực chị ấy”. Cô tổn thương, nằm quay mặt vào tường khóc. Lời người say thường rất thật, anh vô tình không biết làm cô đau.
Sáng hôm sau, cô thức dậy thật sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng, quần áo tươm tất cho anh đi làm. Cô im lặng tha thứ, không nhắc chuyện đêm qua, cô không muốn khơi gợi lại hình ảnh người cũ trong lòng anh.
Cô tin tình yêu chân thành của cô đủ lấp hết khoảng trống trong anh (Ảnh minh họa).
Anh sống tình cảm, hết lòng vì gia đình, quan tâm chiều cô, chưa bao giờ hai vợ chồng phải to tiếng. Anh không nhắc về
người cũ thêm lần nào nữa, và cô nghĩ quá khứ đã ngủ yên. Cuộc sống êm đềm trôi, khi con gái đầu lòng ra đời, hạnh phúc như nhân lên gấp đôi. Đi làm thì thôi, về đến nhà anh xà ngay vào ríu rít chơi cùng con, giúp vợ việc nhà. Nhìn anh và con, cô mỉm cười mãn nguyện, hạnh phúc chỉ cần như thế, cô đặt trọn hết niềm tin yêu vào anh.
Dạo gần đây anh hay đi làm về muộn, có hôm còn không ăn cơm nhà. Cô có hỏi anh trả lời qua quýt: “Công ty anh nhiều việc, anh phải làm nhanh xong dự án giao cho khách hàng, đói quá anh mua đồ ăn nhanh luôn trên công ty, từ sau em thấy anh về muộn cứ ăn trước không phải đợi”. Cô bảo anh đi tắm cho mát mẻ thoải mái đầu óc thì anh kêu mệt đi nhanh vào phòng làm việc.
Trong phòng, anh mở to bản nhạc buồn và ngồi nghe lặng lẽ suốt tối. Từ hồi yêu, lấy nhau đến giờ, có khi nào cô thấy anh nghe nhạc này. Thấy vậy, cô nhắc anh đổi bản nhạc khác, anh cau mày bảo cô: “Sở thích nhạc mỗi người mỗi khác, em không thích thì mở nhạc khác ở máy em. Đừng can thiệp sở thích của anh”. Cô đoán anh công việc vất vả, stress nên cáu gắt, cô nín nhịn.
Trong phòng làm việc riêng của anh, có một ngăn kéo luôn được anh khóa cẩn thận, chắc anh cất những tài liệu quan trọng về công việc. Tôn trọng chồng, chưa lần nào cô hỏi. Cô thiết nghĩ vợ chồng cũng nên có khoảng riêng, đối phương không muốn chia sẻ đừng gặng hỏi làm gì.
Sáng hôm ấy, anh mệt ngủ dậy trễ, sắp muộn giờ họp giao ban công ty, anh vội vàng đi làm, bát phở cô nấu đặt sẵn trên bàn không kịp ăn. Cô nhìn theo chồng xót xa, lo lắng. Cô vào dọn dẹp phòng anh làm việc, thấy ngăn kéo khép hờ. Không nén nổi sự tò mò, cô kéo ra xem. Đập vào mắt cô là những tấm hình chụp chung anh và người cũ. Sau mỗi bức hình là dòng chữ nắn nót anh ghi "Mãi yêu em, kỷ niệm ngày… tháng… năm…".
Những bức
thư tình hai người viết cho nhau, những món quà nhỏ người cũ tặng anh, đĩa nhạc thu riêng bản nhạc hai người thích. Tất cả anh giữ gìn cẩn thận. Một chiếc điện thoại cũ lưu đầy tin nhắn liên lạc giữa hai người. Nước mắt cô rơi lã chã, đau khổ đến tột cùng. Thì ra bao năm anh vẫn giữ số cũ, hy vọng có ngày chị ấy nhắn tin, gọi điện cho anh.
Đôi mắt anh không giấu được yêu thương, cô biết trong lòng anh còn lưu luyến thương nhớ tình cũ (Ảnh minh họa).
Hy vọng của anh thành sự thật. Cô xem tin nhắn hai người nói chuyện qua lại cách đây không lâu. Chị ấy lên thành phố học Cao học, trở lại nơi giữ nhiều kỉ niệm hai người. Yếu lòng chị ấy nhắn tin nói muốn gặp anh sau bao năm xa cách. Hai người đã có vài buổi gặp gỡ hẹn hò, café nói chuyện và sau đấy có thể là gì nữa cô không dám nghĩ…
Bình tĩnh, cô lấy điện thoại gọi hẹn gặp chị ấy. Chị từ chối, cô nói
lạnh lùng: “
Nếu chị được ăn học đàng hoàng, không làm điều gì có tội với gia đình em, gia đình chị thì đừng từ chối cuộc gặp này. Em muốn nói chuyện với chị trên tư cách vợ anh - người bạn cũ của chị”. Rồi cô gửi con sang bên ông bà ngoại, trang điểm thật xinh, ăn mặc lộng lẫy đến gặp chị ấy.
Ngồi xuống, cô chậm rãi nhìn chị nói: “Em biết anh chị từng yêu nhau. Nhưng đó là quá khứ. Nếu chị muốn gặp lại chồng em với tư cách bạn bè thì mời chị đàng hoàng đến nhà em chơi, em cùng chồng rộng lòng đón tiếp. Còn nếu chị muốn gặp chồng em với ý đồ khác, thì chị nghĩ lại, đừng làm điều tội lỗi với chồng chị, con chị, con em. Chị không biết trân trọng hạnh phúc của mình thì em không mong chị trân trọng hạnh phúc của em. Nhưng chị nên gìn giữ lấy nhân cách để con chị sau này lớn lên không phải tủi hổ vì mẹ nó”. Nói rồi, cô đứng lên về, bỏ chị ngồi khóc ở phía sau.
Trở về nhà, cô lôi hết những kỷ vật anh cất giữ cho
tình cũ, đặt ở bên trái chiếc bàn bên phòng khách, bên phải cô đặt bức ảnh cưới hai vợ chồng, bức hình con gái chụp kỷ niệm từng tháng… Không đợi anh về, cô thu dọn quần áo của hai mẹ con cô và sang bên ông bà ngoại ở một thời gian. Nếu yêu thương mẹ con cô, cô tin anh sẽ biết cách giải quyết như thế nào…