Những người sống và gắn bó với Hà Nội có thể yêu thành phố ở mọi khoảnh khắc, nhưng ngày
cuối năm, đó là một thời khắc rất khác biệt, linh thiêng và ngọt ngào. Hà Nội bỗng như khác biệt so với ngày thường: dịu dàng và bình yên đến lạ. Những đường phố vắng người, những nụ đào chúm chím, những nụ cười
cuối năm; rồi mùi hương trầm, mùi những nồi nước lá mùi giá ấm sực đợi người tắm trong đêm trừ tịch... tất thảy như đưa ta về với một Hà Nội xưa cũ, mộc mạc tự xa xưa.
Nhưng, Hà Nội vẫn cứ là Hà Nội, vẫn là xứ kinh kỳ Kẻ Chợ, dầu vào ngày cuối cùng của năm âm lịch, chảy trong lòng phố xá vẫn là nhịp đòi rộn rã, vẫn là những chuyến bán mua. Sự bình yên và hối hả như thể quấn quýt, như quyện vào nhau, khiến khoảnh khắc này trở nên khó quên hơn trong ký ức của người Hà Nội, mỗi độ Tết về.
Trên những phố phường tấp nập buôn bán, các cửa hàng đã tạm đóng cửa, chuẩn bị cho những ngày Tết của gia đình, của sum họp.