“Gần 3 năm trước, anh bị viêm cầu thận phải cắt bỏ, vì yêu anh em không nề hà hiến đi thận của mình", cô sinh viên chia sẻ.
Hiến thận cứu người yêuNguyễn Thị N. và Hoàng Văn H. quen nhau trong một lần anh H. gặp phải một vụ tai nạn nghiêm trọng. Khi đó N. đang là sinh viên tình nguyện trong một chiến dịch vận động hiến máu cứu người của thành đoàn Hà Nội. Chứng kiến cảnh anh H. bị thương nặng, phải truyền máu gấp, N. đã không ngần ngại hiến máu của mình để cứu anh.
Thế rồi tình yêu của hai con người lớn lên ở những miền đất khác nhau, (anh ở Thái Nguyên, còn N. ở Bắc Ninh) cũng đã được nảy nở. Anh luôn động viên, an ủi để cô thấy được hạnh phúc và vượt qua những kỳ học cam go của quãng đời sinh viên.
N., người từng hiến thận cho người yêu.Thế nhưng cuộc đời trớ trêu, một năm sau khi N. hiến máu, anh lại bị cấp cứu vì viêm cầu thận và phải cắt bỏ. Vì yêu và tin tưởng những hứa hẹn của gia đình H. sẽ cho cưới, N. đã không ngần ngại hiến một bên thận của mình để cứu sống anh.
“Lúc đó, em mới chỉ là một cô sinh viên còn ít tuổi, thấy người yêu bị bệnh nặng thì không suy nghĩ gì mà hiến thận. Em cũng chỉ mong người yêu mình sớm bình phục để chúng em có thể cưới và sống hạnh phúc bên nhau”, N. tâm sự.
Đang mong chờ ngày hạnh phúc nhất trong đời sẽ đến, khi anh bình phục, họ sẽ làm đám cưới như lời hứa hẹn của gia đình anh. Thế nhưng ông trời thật khó chiều lòng người, ngày N. báo tin mình có bầu, gia đình anh H. bắt cô phải phá bỏ cái thai còn chưa hành hình.
Cô chia sẻ: “Lúc anh ấy bị thiếu máu, em không ngần ngại hiến máu. Khi anh bị viêm cầu thận, em cũng đạp qua dư luận, bố mẹ để hiến thận cho anh ấy. Gia đình anh ấy quan tâm, nịnh nọt đủ kiểu. Thế mà khi em có bầu, thông báo cho họ, họ lại bắt em phá, khi em không phá, họ xua đuổi em như tà ma”.
Giặt đồ bệnh viện, bán hàng để mưu sinhCăn nhà trọ cuối ngõ bỗng vang vọng tiếng cười đùa của cô con gái nhỏ. Đó là bé Thỏ, con N. Từ khi bị gia đình anh H. chối bỏ trách nhiệm đến nay, N. một mình chống chọi dư luận, cầu cứu bố mẹ đẻ để giữ lại đứa con bé bỏng của mình.
Cô chia sẻ: “Em đau đớn lắm, Còn một năm nữa là ra trường nhưng em phải bảo lưu việc học để sinh con”.
Từ đó, mọi thu nhập chính trong gia đình đều một tay N. lo liệu. Để có tiền sinh con, nuôi con, buổi sáng cô xin đi giặt quần áo bệnh nhân trong bệnh viện, mỗi tháng cũng kiếm được 500 nghìn đồng. Buổi chiều thì mở thêm hàng nước chè, nước vối… để kiếm thêm thu nhập.
Cô buồn bã: "Từ lúc biết em có bầu, anh ấy và gia đình đã giấu giếm để cưới một cô vợ nhà giàu khác. Anh ấy không phụ cấp được gì cho gia đình, cho hai mẹ con em. Giờ con em không biết tương lai thế nào, mỗi ngày lại càng sụt thêm ký, em lo lắm không biết phải làm gì bây giờ...".
Năm nay bé Thỏ đã được hơn 1 tuổi, N. nhờ bà ngoại từ quê lên trông con để ban ngày đi làm còn ban đên thì đi học lại.
“Em hy vọng học hành xong, có bằng cấp sẽ xin một công việc ổn định để lo cho con em được đàng hoàng hơn chứ không như bây giờ. Thương con còn bé không có bố mà bây giờ em không làm được gì”.