Sau khoảng 1 năm liên tục nói với con một câu đơn giản, tôi đã thấy câu nói đó có tác động tích cực tới thái độ sống của con.
Mấy đứa trẻ nhà tôi rất luộm thuộm, vụng về. Chúng tôi nhiều lần xin lỗi nhau, tha thứ cho nhau, cùng nhau quyết định sẽ làm khác đi vào lần tới. Nhưng sau đó, đâu lại vào đấy. Khoảng vài năm trước, tôi đã đưa ra một quyết định tỉnh táo – không than thở gì thêm nữa về những hạn chế của con mình.
Và đây là lý do tại sao.
Bản thân tôi đã từng cảm thấy quá mỏi mệt khi cứ phải nghĩ đến mục tiêu đảm bảo sự hoàn hảo mỗi ngày trong mối quan hệ với bạn bè, giáo viên, huấn luyện viên, cha mẹ, ông bà và nhiều người khác mà tôi không thể đếm xuể. Đến lượt các con tôi, chúng đều là những đứa trẻ luôn háo hức tới mức đáng kinh ngạc muốn làm vừa lòng người khác. Con gái đầu lòng của tôi là một đứa trẻ điển hình như thế. Một đứa trẻ của chữ "P" – Pleaser - người luôn muốn làm vừa lòng người khác.
Con gái tôi luôn muốn làm vừa lòng người khác trong mọi hoàn cảnh (Ảnh minh họa).
Tôi ước gì mình có thể đưa con vượt thời gian, tới lúc con lớn như tôi bây giờ mà không cần phải lúc nào cũng khao khát, cố gắng gây ấn tượng với mọi người xung quanh, nhất là những người thân sống cùng dưới một mái nhà.
Năm con gái 7 tuổi, tôi bắt đầu chú ý tới một việc con lặp đi lặp lại trước giờ đi ngủ. Đó là nỗi lo lắng, sợ thất bại, sợ không đạt được kỳ vọng. Con bé đột nhiên dùng rất nhiều lần những từ như "choáng ngợp", "sợ hãi" và có vẻ như đang gánh trên vai gánh nặng của cả thế giới. Trái tim tôi trĩu nặng trong cảm giác tương tự.
Đầu tiên, tôi thấy giận vô cùng khi con dù nhỏ tuổi như vậy đã có nhu cầu mạnh mẽ được làm vừa lòng người khác. Nhưng rồi, tôi nhận ra mình cũng như con thôi, nhất là trong việc muốn làm vừa lòng bố mẹ tôi. Tôi vẫn nhớ những lần ngủ thiếp đi trong đêm sau khi tôi làm gì đó khiến bố mẹ thất vọng hoặc khi chúng tôi to tiếng, nặng lời với nhau. Tôi tự hỏi liệu bố mẹ có hãnh diện gọi tôi là con gái của bố mẹ nữa không.
Điều nực cười là chỉ riêng tình yêu vô điều kiện của cha mẹ dành cho tôi thôi là chưa đủ. Tôi cũng muốn cả sự công nhận của bố mẹ nữa. Giây phút hồi tưởng đó gợi cảm hứng cho tôi về một thói quen mà tôi hi vọng sẽ giúp con gái thoát khỏi tình trạng hiện tại và thực sự sống vui vẻ, nhẹ nhàng hơn. Mỗi tối, tôi đều nói với con một câu đơn giản: "Mẹ tự hào được làm mẹ con!".
Bên cạnh những từ đó, tôi nói với con những câu đại loại như: Thế là đã hết một ngày rồi. Lỗi lầm là điều không tránh khỏi. Sai lầm sẽ dạy chúng ta khôn lớn. Điểm số cũng đã an bài. Mọi chi tiết giờ đây không còn quan trọng nữa. Con được tha thứ. Con được yêu thương. Con là của mẹ. Và từng đêm, từng đêm, bất chấp những khó khăn, đầu mẹ sẽ ngả lên gối êm với lòng biết ơn không gì đo đếm được, vì mẹ được là mẹ của con.
Tôi đã nói câu đó với tất cả 3 đứa con tôi nhưng con gái lớn là người khiến tôi nhận ra câu nói ấy thực sự cần thiết.
Mỗi tối, tôi đều nói với con 7 từ đơn giản: "Mẹ tự hào được làm mẹ con!" (Ảnh minh họa).
Thời niên thiếu, tôi thi thoảng nghe thấy bà chỉ trích mẹ tôi và hình dung tới việc làm như vậy chắc hẳn gây tổn thương lớn đến nhường nào. Tôi muốn các con tôi bớt quan tâm tới những gì người khác nghĩ và chúng tôi đã nói về chuyện đó rất nhiều trong gia đình mình. Tôi không muốn các con nghi ngờ vị trí của chúng trong trái tim mẹ là ở đâu. Tôi chỉ hi vọng rằng câu nói đơn giản kia và những lời thủ thỉ của tôi trước giờ đi ngủ sẽ nhắc nhở các con rằng bất kể các con có đưa ra những lựa chọn không được tuyệt cho lắm hay tôi đã phản ứng gay gắt thế nào khi chúng ứng xử tồi trong một tình huống nào đó, khi các con thiếu tôn trọng người lớn hoặc làm mất quần áo... các con vẫn có tình yêu vô điều kiện và sự chấp nhận, ủng hộ không kèm theo ràng buộc gì của mẹ. Có thể việc đó sẽ giúp các con bớt gồng mình lên nỗ lực tìm kiếm sự chấp nhận, ủng hộ từ người khác.
Một buổi tối, khoảng một năm sau khi tôi bắt đầu nói với con câu nói kia, tôi nghe con gọi "Mẹ ơi" trong bóng tối. Lúc này, tôi đang đóng cửa và đã dừng lại kịp lúc để nghe được giọng nói ngọt ngào của cô bé lớp 3 đáng yêu: "Con cũng tự hào được là con của mẹ".
"Cảm ơn, con yêu!" là tất cả những gì mà tôi có thể thốt lên trước khi con có thể phát hiện ra cơn bão cảm xúc hạnh phúc đang dâng trào trong tôi.
Giờ đây, vào những ngày tôi cảm thấy mình thất bại trong việc làm mẹ, ký ức đó lại nâng tôi đứng dậy. Và chính tôi, cũng có thể thư giãn, thả lỏng và tận hưởng sự nghỉ ngơi tốt hơn.
Vài nét về tác giả:
Megan Peterson sống ở Chicago, Mỹ cùng chồng và 3 con - những người mang đến cho cô nguồn cảm hứng viết lách vô tận. Các bài viết của cô từng xuất hiện trên Huffington Post, Mamalode, Sammiches and Psych Meds, Scary Mommy cũng như trên trang web của chính cô, Life Trumps Fiction.
Nguồn: Popsugar
Kỹ năng làm cha mẹ, làm cha mẹ, nói với con, làm cha mẹ tích cực