Thịnh kính cẩn định đứng dậy chào hỏi thì chết sững khi thấy "mẹ vợ tương lai". Mẹ Loan có một vết bầm trên trán vài vết trên cánh tay...
Chiều hôm ấy, Thịnh đứng trước gương chải chuốt rất lâu. Hôm nay, anh đóng bộ ngay ngắn, đạo mạo không kém bất kỳ "soái ca" nào. Trên người vốn có rất nhiều hình xăm, Thịnh khéo léo tìm cách che đi. Anh không muốn lần đầu ra mắt bố mẹ bạn gái đã mang tiếng "trai hư".
Nghĩ đến Loan - cô người yêu có gia cảnh giàu có, Thịnh cười khoái chí. Lần ra mắt này, anh phải cố gắng ghi điểm thật tốt với bố mẹ bạn gái để có cơ hội đổi đời. Thịnh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với 'bố mẹ vợ tương lai", anh vơ vội chai rượu và bánh trái đem theo làm quà ra mắt rồi nổ máy lên đường.
Đứng trước ngôi nhà khang trang của nhà bạn gái, Thịnh càng cảm thấy quyết định yêu Loan của mình đúng đắn. Chỉ cần cưới được Loan làm vợ, anh chính xác là "chuột sa chĩnh gạo".
Vừa gặp Thịnh, Loan đã ngọt ngào khen: "Hôm nay trông anh bảnh bao lắm, bố mẹ em sắp về rồi, anh ngồi đợi chút nhé". Thịnh âu yếm kéo bạn gái vào lòng đặt lên môi cô nụ hôn. Thịnh chẳng bận tâm bao giờ họ về, chỉ cần khiến con gái họ chết mê chết mệt thì sợ gì không bước được vào cửa nhà giàu.
Ảnh minh họa
Loan đẩy bạn trai ra, thẹn thùng trách: "Anh làm nhòe son của em rồi". Khi Loan về phòng chỉnh trang lại nhan sắc, Thịnh ở ngoài phòng khách tranh thủ ngắm nghía, đánh giá những đồ vật giá trị trong nhà. Tất cả những món đồ đó đều khiến anh thèm thuồng.
Khi Loan trở lại phòng khách cũng là lúc mẹ cô về đến nhà. Thịnh kính cẩn định đứng dậy chào hỏi thì chết sững khi thấy "mẹ vợ tương lai". Mẹ Loan có một vết bầm trên trán vài vết trên cánh tay. Bà cũng ngẩn ra trong giây lát khi trông thấy Thịnh rồi sắc mặt lập tức chuyển sang xám xịt.
Mẹ Loan ngồi xuống ghế, đưa tay chỉ vào những món quà Thịnh mang đến rồi bảo: "Những thứ này bác không nhận, cháu mang về hết đi". Loan ngớ người. Mẹ cô mọi hôm rất dễ tính, hôm nay sao lại khó chịu ra mặt như vậy? Thịnh thấy tình hình không ổn, anh biết rõ nguyên nhân mẹ bạn gái không thích mình, bởi vậy anh thành khẩn xin tha thứ: "Cháu xin lỗi bác ạ, lần trước cháu phóng xe quá nhanh nên lỡ đụng vào bác, cháu không cố ý".
Loan tái mặt nhớ lại chuyện tuần trước mẹ về nhà với vết bầm tím trên trán sau một vụ đụng xe. Thật không ngờ gã trai trẻ phóng nhanh vượt ẩu khiến mẹ bị thương nhẹ đó lại là bạn trai của cô. Mẹ Loan liếc Thịnh mỉa mai: "Sau khi đụng phải bác, cháu thậm chí còn chẳng thèm dừng lại hỏi han mà mắng bác 'có mắt như không'. Sao bây giờ lại lễ phép, khép nép vậy?".
Thịnh toát mồ hôi hột. Đúng là lần trước đụng trúng mẹ Loan, anh không biết bà là ai nên mới hỗn hào như thế. Cũng vì anh sợ phải bồi thường tiền thuốc men nên mặc kệ bà mà phóng đi. Biết rằng giờ dù có nói kiểu gì thì mẹ Loan cũng không tha thứ, Thịnh đành nháy mắt ra hiệu nhờ bạn gái nói giúp.
Nhưng Loan chưa kịp mở lời thì mẹ cô đã đanh giọng, bảo: "Từ giờ mẹ cấm con qua lại với người này. Phẩm cách cậu ta quá tệ. Mẹ không chấp nhận kiểu người vô trách nhiệm tông người rồi bỏ chạy". Thịnh quỳ xuống thề thốt: "Tình yêu cháu dành cho Loan là thật, cháu xin bác rộng lòng tha thứ cho lỗi lầm của cháu, đừng bắt cháu chia tay với Loan".
Bà nhìn chàng trai trẻ đang quỳ trước mặt, hỏi: "Cháu yêu con gái bác hay yêu gia sản nhà bác?". Thịnh nghẹn họng không nói nên lời, mẹ Loan đã nhìn thấu tâm can anh. Loan thấy bạn trai đuối lý, đành dịu giọng nói: "Thịnh yêu con thật lòng chứ không hề như mẹ nghĩ. Chuyện qua rồi, mẹ tha thứ cho anh ấy được không?".
Mẹ Loan chỉ tay vào vết bầm tím trên người rồi nói với con gái: "Con nhìn những vết bầm tím mà xem, một tuần trôi qua rồi vẫn chưa tan. Nếu hôm đó Thịnh dừng xe hỏi han và xin lỗi mẹ thì mẹ sẵn sàng bỏ qua, nhưng nó lại không làm thế". Loan lặng thinh không dám cãi lại lời mẹ. Dù cô yêu Thịnh nhưng chuyện tông xe bỏ chạy đúng là bạn trai có lỗi. Nếu cứ đứng ra nói giúp bạn trai thì sẽ khiến mẹ buồn.
Đoạn, bà lạnh lùng bảo: "Nếu không muốn chia tay cũng chẳng sao. Nhưng mẹ nói trước, khi hai đứa cưới nhau, mẹ sẽ không hỗ trợ bất kì chi phí nào. Gia sản này cũng không đến lượt hai con ngồi không mà hưởng".
Thịnh nghe xong, lòng sạch bách thiết tha về làm rể nhà Loan. Mẹ của bạn gái ghét anh đến vậy, cho dù Loan yêu anh thì đã sao? Gia sản không thuộc về anh thì ở cạnh Loan có ích gì? Buông bỏ thôi để còn nhanh chóng tìm một cô bạn gái khác. Nghĩ vậy, Thịnh đứng dậy, tay phủi đầu gối, miệng cười ngả ngớn: "Nếu bác đã nói thẳng thì cháu và Loan cũng đành thôi, cháu cũng không ham làm rể nhà bác".
Mẹ Loan giận dữ nhìn vẻ mặt bất cần của Thịnh. Loan sững sờ nhìn bạn trai rồi ôm mặt bật khóc nức nở. Cô biết rõ mẹ chỉ dọa vài câu nhưng không ngờ Thịnh lại nhanh chóng quyết định đến vậy. Khoảnh khắc đó, Loan biết cô đã chọn sai người. Thịnh là gã đàn ông vô trách nhiệm, thiếu lễ độ, xem trọng vật chất hơn tình cảm. Dù đau lòng nhưng Loan vẫn thầm cám ơn sự sắp đặt của số phận đã cho cô cơ hội nhìn thấu nhân cách đạo đức của Thịnh và tình cảm anh ta dành cho cô.
làm rể, con rể, nhà giàu