“Cái gì? Sao người phụ nữ đó lại là em được? Nhìn khác thế cơ mà!”, Phú kinh hãi thốt lên. Rồi một ý nghĩ lướt qua đầu anh...
Như là người tỉnh lẻ lên thành phố làm ăn, hiện đang thuê một mặt bằng để kinh doanh quần áo. Tình cờ một lần Phú vào đó mua đồ, qua lần nói chuyện với cô chủ quán vui tính và đặc biệt là rất xinh đẹp ấy, Phú đã mê tít cô. Từ đó anh thường xuyên quay lại, và mối quan hệ của 2 người sâu đậm dần.
Dù Như không còn quá trẻ, đã 29 tuổi, nhưng với vẻ đẹp của mình thì cô hơn đứt nhiều cô nàng trẻ tuổi khác. Với nhan sắc của mình, Như hoàn toàn có thể cặp kè những gã đàn ông giàu có để đổi đời, nhưng Như chưa bao giờ làm vậy, vẫn làm công việc lao động chân chính, điều đó khiến Phú quý trọng và cảm phục. Chính vì thế, nên dù là trai thành phố, có công ăn việc làm ổn định, gia đình gia giáo, ai cũng nói Như không tương xứng với anh nhưng Phú vẫn quyết tâm lấy bằng được Như về làm vợ.
Cuộc sống vợ chồng son, ngoài thời gian đi làm bắt buộc trên công ty, về tới nhà là Phú quấn lấy vợ không rời. Phú đưa Như đi khắp nơi để tự hào giới thiệu với mọi người về cô vợ xinh đẹp của mình. Anh cũng cưng chiều cô hết mực, nựng nịu cô như bà hoàng, bắt cô thuê nhân viên ở cửa hàng để rảnh tay có nhiều thời gian bên anh.
Cuối tuần ấy, Phú đưa Như đi mua sắm. Trong lúc vợ chọn đồ, Phú đứng bên cạnh xách túi và chờ cô. Nhiều người đi qua nhìn một đức ông chồng kiên nhẫn và vui vẻ đứng đợi vợ như thế đều ngưỡng mộ không thôi. Phú ngắm nhìn vợ mình, càng nhìn càng thấy vợ mình đẹp như nàng Tây Thi xứ Trung trong câu chuyện ngày bé anh được đọc vậy.
Ảnh minh họa
Chợ có tiếng chuông điện thoại reo trong túi xách của Như, Phú cầm đến đưa cho vợ nghe, đợi vợ nói chuyện xong thì cầm lại cất đi. Khi cất điện thoại lại túi xách cho cô, Phú vô tình nhìn thấy chiếc ví tiền xinh xắn của Như. Ngồi rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, Phú chán quá bèn mang ví của vợ ra săm soi. Và anh hơi sựng người khi nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ xíu được Như cất sâu trong một ngăn kín đáo. Bức ảnh chụp một người phụ nữ khá trẻ. Người trong ảnh chỉ có nhan sắc thường thường bậc trung chứ không so được với Như.
Phú thở phào, vì nếu là ảnh đàn ông mới đáng lo chứ ảnh phụ nữ thì có gì mà phải để tâm. Nhưng anh lại nghĩ, chắc hẳn người này quan trọng với Như nên cô mới để ảnh vào ví thế này. Không hiểu là ai đây nữa, mà càng nhìn người phụ nữ trong ảnh, Phú lại như có cảm giác quen quen nào đó khó nói thành lời.
Vừa hay Như quay lại chỗ Phú, cô thấy anh đang cầm tấm ảnh nhỏ thì giật mình vội lao tới giật mạnh từ tay anh, cất luôn vào ví. Phú khó hiểu: “Sao em vội vã thế, người phụ nữ đó là ai vậy?”. Như lúng túng: “À,… không có gì. Đó là một người bạn thân đã mất của em mà thôi…”. Phú không hỏi gì thêm, nhưng ánh mắt lo lắng, sợ hãi trong thoáng chốc của Như khiến anh phải suy nghĩ. Nếu chỉ là 1 người bạn, cô đâu cần hoang mang, sốt sắng như thể sợ anh biết đến vậy. Chẳng lẽ… Phú điếng người khi nghĩ đến khả năng vợ mình đồng tính và đó là người tình bí mật của cô.
Sau hôm đó Như vẫn bình thường không có gì khả nghi, "chuyện ấy" của vợ chồng cô vẫn nồng nàn nên Phú loại bỏ mối nghi vợ mình thích phụ nữ. Nhưng 1 lần Phú lén mở ví cô xem thử thì không thấy tấm ảnh ấy đâu nữa. Điều đó càng khiến anh thêm hoài nghi. Rõ ràng cô đang có điều gì muốn giấu anh, nếu không sao cô phải bỏ tấm ảnh kia đi?
Trong 1 lần Phú đưa vợ về thăm quê, vô tình cầm cuốn album ảnh của cậu em trai Như lên xem, Phú giật mình khi thấy em trai vợ chụp ảnh chung khá thân mật với người trông rất giống người phụ nữ trong tấm ảnh để ở ví Như. Có điều một cái có vẻ là chụp khi còn học cấp 3, mà ảnh trong ví Như là thời điểm trưởng thành hơn mà thôi. Phú đến hỏi em trai Như về người con gái đó thì em ấy cũng hốt hoảng cầm tấm ảnh, vừa cất đi vừa cười gượng: “Một người bạn của em. Không có gì đâu ạ!”. Phú biết, có một bí mật nào đó mà mọi người đều có vẻ rất sợ anh biết được.
“Em nói đi, người con gái ấy là ai? Nếu em không nói, thì anh sẽ về tận nơi hỏi bố mẹ em cho rõ. Anh không tin 2 cụ lại nói dối anh!”, hôm sau trở về nhà Phú kiên quyết nói với vợ. Em trai Như cũng biết cô ấy, hẳn là bố mẹ Như cũng quen. “Em… em… Đó chính là em…”, Như biết không thể giấu được nữa, vì điều tra cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Cái gì? Sao lại là em được? Nhìn khác thế cơ mà!”, Phú kinh hãi thốt lên. Rồi một ý nghĩ lướt qua đầu anh: “Chẳng lẽ… em đã phẫu thuật thẩm mĩ…?”. Thấy Như chỉ khóc chứ không đáp, Phú biết, mình đã nói đúng rồi. Có nằm mơ anh cũng chẳng tưởng tượng nổi bản thân anh lại có thể gặp phải chuyện như thế này. Vợ anh xinh đẹp mỹ miều là thế, hóa ra ẩn sâu bên trong lại là một bộ mặt hoàn toàn khác, với nhan sắc cũng rất đỗi bình thường.
Có lẽ Như đã vứt hết mọi thứ liên quan đến quá khứ, cũng dặn gia đình không được nói ra, bản thân cô chỉ giữ lại một tấm ảnh nhỏ làm kỉ niệm, nhưng nào ngờ em trai em cô cũng luyến tiếc vẫn giữ lại tấm ảnh ấy. Phú không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì nữa. Thế này, có phải anh đã bị Như lừa không?
đàn ông, phụ nữ, Phẫu thuật thẩm mỹ