Phong đã nghĩ, cuối cùng thì mình cũng đã dành được tình cảm của Hương. Bởi anh thấy những cử chỉ, điệu bộ và ánh mắt của Hương dành cho mình chỉ có thể là tình yêu mà thôi!
Trên giảng đường kinh tế, Phong vốn là hình mẫu lý tưởng của biết bao nhiêu cô gái khi vừa đẹp trai, galant lại học giỏi các môn thiên về tính toán. Nhưng Phong lại chỉ thương thầm Hương, cô nàng dịu dàng và sở hữu nét đẹp rất Á Đông.
Phong đã luôn nghĩ về cách làm quen với Hương, còn tưởng tượng đến lúc sẽ làm bạn trai của Hương và tiến tới việc về chung một mái nhà sau này. Dù vậy, anh chàng vẫn bối rối không biết bắt đầu bằng cách nào.
Thật may cho Phong khi trong một lần, Hương đi học muộn, vô tình bước vào ngồi cạnh Phong trong giờ dạy môn xác suất thống kê. Và khi không hiểu một bài toán thầy giải, Hương đã nhờ Phong giảng hộ. Bắt đầu từ đấy, Phong và Hương thường xuyên nói chuyện với nhau, trở nên thân thiết hơn.
Phong cũng mở cờ trong bụng khi thấy Hương chủ động nhờ anh chàng chở đi đây đi đó, thỉnh thoảng cả hai lại lê la phố xá ăn quà vặt, cuối tuần rảnh rỗi lại cùng nhau đi chụp ảnh, đi nhà sách… Phong cũng luôn sẵn lòng làm gia sư cho Hương trong những môn học mà mình giỏi hơn để cô nàng có thể tiến bộ trong học tập.
Ảnh minh họa
Mỗi sáng, khi Phong chủ động nhắn tin chào ngày mới, Hương đều hào hứng gửi lại một hình mặt cười. Tối đến, Phong sẽ chat hoặc gọi điện chúc Hương ngủ ngon. Đương nhiên, Hương cũng chẳng thấy gì làm phiền hà, dường như còn có phần thích thú vì điều này. Phong phần nào đã có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương.
Có dịp cả lớp được nghỉ học dài, khoảng 3 ngày, Phong còn dẫn Hương về nhà chơi. Bố mẹ Phong cũng đều rất quý Hương, coi như con cháu trong nhà. Ngược lại, có dịp bố mẹ Hương lên trường chơi, gặp Phong, cậu cũng chào hỏi rất cẩn thận, lễ phép và còn xung phong làm hướng dẫn viên du lịch cho cả nhà khi đi loanh quanh Hà Nội.
Cũng có những lúc giận hờn vu vơ, nhưng rồi Phong luôn là người chủ động làm lành trước. Mỗi khi ốm đau, hắt hơi sổ mũi, cả hai đều chăm sóc nhau không khác gì người yêu. Những lúc gặp bạn bè, nhiều đứa bạn tò mò hỏi “người yêu đấy à?” là cả Phong và Hương lại nhìn nhau, tủm tỉm cười, không xác nhận mà cũng không phủ định.
Phong đã nghĩ, cuối cùng thì mình cũng đã dành được tình cảm của Hương. Bởi anh nghĩ, những cử chỉ, điệu bộ và ánh mắt của Hương dành cho mình chỉ có thể là tình yêu mà thôi. Anh còn nhớ đến những lần nắm tay đi dạo khắp bờ Hồ, bước vào quán kem Tràng Tiền ăn chung một cây kem ốc quế. Hay có khi chạy xe trên đường, trời lạnh, Phong còn dừng xe quàng khăn cho Hương, Hương lại vòng tay ôm qua eo Phong đầy yêu thương…
Chắc chắn là vậy rồi nhưng Phong vẫn quyết định phải tỏ tình để mọi chuyện cho rõ ràng, còn tính tiếp về chuyện tương lai của hai đứa.
Một buổi tối thứ Bảy, trăng thanh gió mát, Phong chở Hương ra con đường mới ven Hồ Tây đẹp lung linh. Hai người dừng xe, ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá bên hồ và nói chuyện vu vơ. Xong, Phong lựa một thời điểm thích hợp mới có thể chậm rãi mở lời: “Anh không biết như này có thừa thãi quá hay không. Nhưng anh vẫn phải nói rằng anh rất yêu em. Em đồng ý làm bạn gái anh nhé!”
Nhưng đáp lại lời Phong không phải là một gương mặt bừng sáng vì hạnh phúc hay xúc động mà là một vẻ lạnh tanh, thẳng thừng như không: “Anh có nhầm không vậy? Giữa em với anh không phải là tình yêu!”. Phong ú ớ, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không nghĩ được màn tỏ tình của mình lại kết thúc một cách lãng xẹt như vậy.
Phong im lặng, chở Hương về nhà. Kể từ hôm đấy, Phong tránh mặt Hương hoàn toàn vì không muốn tiếp tục làm một gã khờ như vậy nữa.
Chẳng thà, Hương nói mọi chuyện rõ ràng từ đầu để Phong đỡ hiểu nhầm, đằng này lúc nào cũng ỡm ờ nhập nhằng, bạn bè có hỏi cũng không giải thích gì. Một năm quen nhau, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu cảm xúc và kỷ niệm, mất bao nhiêu công sức và thời gian như vậy nhưng lại nhận lại cái kết quá đắng. Phong cuối cùng đành gắng coi chuyện với Hương chỉ giống như một bài học cho mình trong tình yêu.
bạn gái, tình cảm, tình yêu