Uống một ngụm lớn café để xua đi những lo lắng, chộn rộn trong lòng, cô nhìn thẳng người yêu nhấn mạnh từng chữ: “Anh này, nếu Tết này anh không đến nhà em hỏi cưới là ra giêng em đi lấy chồng đấy!”.
Yêu nhau 4 năm, công việc đã ổn định, sang năm Xuân cũng bước sang tuổi 27, nhưng cho tới bây giờ tuyệt nhiên chẳng thấy Tuấn nhắc gì tới chuyện kết hôn. Mẹ cô đã thở vắn than dài với con gái rồi: “Thôi, nếu nó không định tính chuyện xa xôi thì mình phải tự liệu cho bản thân thôi con ạ, con gái có thì…”.
Hiện Tuấn đối xử với cô chẳng có chỗ nào để chê, nhưng Xuân nghĩ mẹ mình nói đúng. Bản thân cô cũng mong ngóng được mặt áo cưới từ rất lâu rồi. Cô tin là một người đàn ông đã 30 tuổi, bạn bè xung quanh hầu như đã kết hôn, lại không có một chút ý niệm vào về điều đó. Chỉ có một khả năng, là anh chưa muốn kết hôn, còn muốn tự do thêm, hoặc giả khả năng xấu chính là anh không muốn cưới cô làm vợ.
Dù là khả năng nào thì cũng không phải chuyện vui vẻ gì với cô. Lạc quan mà nói có thể Tuấn còn yêu tự do, chưa muốn ràng buộc bởi hôn nhân. Nhưng anh có nghĩ tới Xuân 27 tuổi rồi, anh vẫn còn muốn cô chờ ư? Chờ tới bao giờ không đáng sợ bằng việc chờ có đem lại kết quả như ý muốn hay không. Nhỡ đâu 1,2 năm nữa anh phải lòng người con gái khác, tình cảm với cô phai nhạt, và anh muốn chia tay, vậy cô phải làm thế nào?
Chẳng mấy là đến Tết rồi, chớp mắt lại sẽ thêm 1 năm, tuổi xuân của cô thì cứ trôi đi nhanh chóng chẳng thương tiếc cô chút nào. Mẹ cô nói đúng, cô phải suy nghĩ cho bản thân mình thôi, dành 4 năm cho tình yêu với Tuấn là đủ rồi.
Ảnh minh họa
Cuối tuần, Xuân hẹn gặp Tuấn ở quán café quen của 2 người. Uống một ngụm lớn café để xua đi những lo lắng, chộn rộn trong lòng, cô nhìn thẳng người yêu nhấn mạnh từng chữ: “Anh này, nếu Tết này anh không đến nhà em hỏi cưới là ra giêng em đi lấy chồng đấy!”.
Tuấn đang bưng li café lên miệng uống, nghe được câu nói của Xuân thì giật bắn mình đến đánh rơi cả cốc café trên tay. Chiếc cốc vỡ tan tành, café cũng bắn tung tóe khắp nơi. Mãi sau Tuấn mới hoàn hồn, vội vàng xác nhận lại: “Em nói gì, nói lại xem nào?”. “Như anh đã nghe thấy đấy!”, Xuân thở dài.
Tuấn im lặng một lúc rồi trần tình: “Sao em lại đường đột thế? Em không tin anh phải không? Anh yêu em thật lòng mà, và luôn nghĩ em là người vợ tương lai của mình”. “Vậy sao không biến điều đó thành sự thực đi”, Xuân vặn lại. Một cô gái phải đi giục giã người yêu chuyện đám cưới thật chẳng hay ho gì. Cũng chính vì thế, nên trong 4 năm yêu nhau chưa 1 lần Xuân đề cập kể cả là ý nhị bóng gió với bạn trai về vấn đề này. Hôm nay cô đã mở lời thì cô sẽ nói cho rõ ràng một lần với Tuấn, lần đầu và cũng là lần cuối.
Tuấn nhăn nhó: “Em biết đấy, đàn ông ai chẳng muốn có sự nghiệp rồi mới tính chuyện thành gia lập thất. Anh cũng là muốn cho em tự hào, muốn sau này con mình sinh ra được có điều kiện tốt…”. Xuân nghe thế thì cắt ngang lời Tuấn: “Được rồi, anh cứ suy nghĩ kĩ lời em nói đi, anh có quyền chọn lựa, chứ em không bắt ép anh. Em cho anh 1 tuần suy nghĩ”. Rồi Xuân chào tạm biệt Tuấn và nhanh chóng ra về.
Cả tuần sau đó, Xuân không liên lạc với Tuấn. Anh có gọi điện nhưng cô bảo khi nào Tuấn suy nghĩ xong thì 2 người sẽ nói chuyện lại. Hết 1 tuần, Xuân lại hẹn Tuấn ra quán café để muốn nghe câu trả lời của anh. Tuấn tha thiết nói với người yêu: “Em chờ anh thêm 2 năm được không? Anh muốn phấn đấu lên chức phó phòng đã. Em chờ anh nhé, anh hứa tới lúc ấy sẽ cho em một đám cưới thật hoành tráng”. Xuân chán nản cúi đầu, lát sau cô ngẩng lên, cười buồn: “Không cần đâu, ra giêng em sẽ lấy chồng. Tạm biệt anh!”.
Tuấn nhìn theo bóng lưng dần khuất của Xuân, trong lòng thấy bực bội vô cùng. Được rồi, anh sẽ chờ xem, cô có lấy chồng thật không. Cô lấy được ai, hay chỉ là hù dọa anh? Không phải cô vơ bừa một gã ất ơ nào đó để trả thù anh đấy chứ? Nếu là như thế thì cô quá nông nổi và ngu dại rồi!
Sau buổi gặp ấy, Tuấn không gặp lại Xuân mà cô cũng chẳng gọi cho anh lấy 1 lần. Nửa tháng sau, Tuấn vô cùng bất ngờ khi Xuân công khai trên facebook cá nhân tình yêu mới của mình – là anh chàng bạn học hồi Đại học, vẻ ngoài khá bảnh bao và hiện tại có công việc khá tốt. Tuấn hoang mang hỏi dò người bạn của cô thì được biết, anh chàng này thầm thích Xuân cỡ cũng 1 năm nay, nhưng vì Xuân đang yêu Tuấn nên 2 người ấy chỉ dừng ở mức bạn bè.
Tuấn xem trên trang cá nhân của anh chàng đó, anh chàng đăng ảnh tình cảm của anh ta và Xuân, có người hỏi khi nào cưới thì anh ta hớn hở đáp rằng “ra giêng”. Ra thế, hóa ra là Xuân “đá” anh để quay sang yêu gã ta đây! Lại còn gấp gáp cưới nhau như vậy, liệu có phải đã “cắm sừng” anh từ lâu rồi không, và giờ đang muốn cưới chạy bầu?
Tuấn gọi cho Xuân, nổi giận nói ra những suy đoán của mình. Xuân im lặng một lát rồi cười nhạt: “Dù chúng ta chia tay nhưng tôi vẫn còn giữ những suy nghĩ tốt đẹp về anh, tuy vậy giờ tôi đổi ý rồi. Tôi cũng nói để anh biết, tình yêu không đo bằng độ dài năm tháng đâu, tôi và anh bên nhau 4 năm, nhưng chắc gì anh đã yêu tôi hơn anh ấy, minh chứng rõ ràng là anh ấy có thể cho tôi một đám cưới, còn anh thì không. Về chuyện tình của chúng tôi, không nhọc anh quan tâm, chúng tôi đủ hiểu và thương nhau để đến với nhau”.
Nghe những tiếng tút dài từ đầu dây bên kia vọng đến mà Tuấn bần thần cả người. Anh không hiểu trong lòng mình bây giờ là cảm giác gì. Tất cả trước mắt như nhòe đi, chỉ còn câu nói của Xuân văng vẳng: “Tết này không anh đến hỏi cưới là ra giêng em đi lấy chồng đấy!”…
tình yêu, con gái, kết hôn, lấy chồng