Ngày xưa, chàng chưa có gì thì nàng là tất cả của chàng. Nhưng giờ, chàng đã có ô tô, và chàng thay đổi “nghiêng trời lệch đất”…
Chàng và nàng yêu nhau đến nay cũng được 5 năm. Nhớ cái hồi ấy, mới ra trường, nàng 22 tuổi, đang cái độ tuổi đẹp nhất của người con gái, xinh tươi, trẻ trung, bao nhiêu anh “xin chết”. Còn chàng, đen nhẻm, gầy tong teo, đánh bạn với con xe số cà tàng đi một đoạn lại chết máy, chạy vạy rải hồ sơ xin việc khắp nơi. Ấy thế nhưng, nàng lại gật đầu yêu chàng, cũng bởi nàng yêu con người có chí, tâm tính mạnh mẽ, biết vươn lên của chàng.
Bạn bè nàng toàn bảo nàng dại dột. Bao nhiêu anh xe xịn, bốn bánh đưa rước thì không muốn, chịu ngồi sau cái xe cà tàng để hít khói xăng cho hỏng phổi. Nàng chỉ cười. Nàng hài lòng với sự lựa chọn của mình. Hài lòng với những buổi hẹn hò chỉ trà đá cắn hướng dương, hoặc chàng đèo nàng rong ruổi khắp các con phố bằng chiếc xe “ghẻ”, hoặc đơn giản là nắm tay nhau đi dạo quanh bờ hồ. Hài lòng với việc những ngày lễ tết, chàng chỉ tặng nàng được bông hoa gọi là tượng trưng, chứ chẳng có món quà nào gọi là có tí giá trị. Nàng không ghen tị với những cô bạn khác của mình, không đòi hỏi ở người yêu những điều nằm ngoài tầm với, vì nàng đã chọn chàng, và nàng tin tưởng chàng nhất định sẽ thành công trong tương lai.
Nàng quả nhiên đã nhận định đúng. Chàng, với năng lực và sự cầu tiến, sau 5 năm, chàng đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp, và chàng tậu được em bốn bánh đầu tiên trong đời để tiện đi lại lẫn giao dịch làm ăn. Chàng vui vô cùng, nàng cũng mừng thay cho chàng. Nàng biết mà, chàng nhất định sẽ có ngày này.
Nàng hiểu chàng đấy, nhưng có lẽ vẫn chưa thể đánh giá được hết về con người chàng. Từ khi tậu xế hộp, chàng trở nên bận rộn hẳn. Đi kèm với đó là lạnh nhạt, thờ ơ với nàng hơn rất nhiều. Nàng cười khổ, chấp nhận thông cảm cho chàng. Công việc mà, chàng có lẽ cũng mệt mỏi lắm. Trước kia chàng thường chia sẻ với nàng, nàng giúp được gì sẽ giúp, nhưng dạo này hễ nàng hỏi thăm thì toàn gắt lên: “Đàn bà biết gì mà cứ hỏi chuyện làm ăn của đàn ông!”.
Thời gian dành cho nàng đã ít thì chớ, mỗi bận gặp nhau, chàng cũng đều muốn nhanh nhanh chóng chóng cho xong để ra về. Rồi còn liên tục to tiếng, quát nạt nàng toàn những chuyện không đâu. Nhiều khi vì một chuyện chẳng ra làm sao, chàng cũng lấy đó làm cớ để cãi nhau, thậm chí còn đùng đùng đập bàn đập ghế, nói những câu rất nặng nề với nàng, và kết quả luôn là tức giận bỏ về, đến vài ngày chẳng thèm liên lạc, nàng phải đành xuống nước làm lành. Nàng buồn lắm, nhưng lại nghĩ, có lẽ vì áp lực công việc nên chàng mới thay đổi tính nết gần như 180 độ như vậy. Thôi thì nàng cố nhường nhịn chàng cho qua thời gian này vậy.
Nhưng một tháng, 2 tháng rồi 3 tháng qua đi, chàng vẫn cung cách đối xử với nàng như vậy. Đến lúc này nàng dù không muốn nhưng cũng buộc phải thừa nhận, dường như từ khi mua ô tô mới, chàng thay đổi hoàn toàn tính nết và thái độ đối với nàng! Nàng chua xót nghĩ, chẳng lẽ giờ chàng có tí tiền trong tay rồi, nên muốn ra uy với bạn gái, muốn nàng phải sống dưới mình một phép?
Ấy vậy nhưng nàng còn chưa kịp kiểm chứng suy nghĩ ấy của mình có đúng hay không thì sau một lần vô cớ cãi nhau, chàng đã tuyên bố: “Càng ngày càng thấy mình không hợp nhau. Anh muốn chúng ta tạm xa nhau một thời gian để nhìn nhận lại tình cảm của bản thân”. Rồi chàng chẳng ỏ ê gì tới nàng nữa, nàng có nhắn tin gọi điện cũng không thèm trả lời.
Một thời gian ngắn sau, nhiều người nói tới tai nàng, thấy chàng chở một em xinh như mộng trên chiếc ô tô mới tậu. Nàng hỏi chàng mấy lần, chàng mới khó chịu đáp: “Anh chỉ đang tìm hiểu người ta thôi. Chúng ta hiện tại đang tạm chia tay, anh hoàn toàn có quyền tìm hiểu người khác để biết ai hợp hơn với mình chứ!”. Thế đấy! Đến nước này thì nàng hiểu rồi!
Ngày xưa, chàng chưa có gì thì nàng là tất cả của chàng. Không biết bao nhiêu lần nhỉ, chàng tha thiết nói với nàng: “Đừng rời xa anh! Hãy mãi ở cạnh anh nhé, vì em là cả thế giới của anh đấy, em biết không?”. Và nàng tin tưởng mười phần vào mấy lời chót lưỡi đầu môi ấy. Nhưng giờ, chàng đã có ô tô, và nàng chẳng là gì của chàng nữa! Chắc chàng thấy nàng chỉ xứng đáng với chàng lúc chàng tay trắng thôi, còn giờ chàng đã “lên đời”, thì người đi bên cạnh chàng phải là ai đó hơn hẳn nàng mới được!
Nàng không dám trách ai, cũng không dám kể lể rằng mình đã hi sinh 5 năm tuổi xuân vì chàng hay gì gì đó to tát. Có trách cũng trách bản thân đặt hi vọng, niềm tin nhầm chỗ. Cũng chỉ muốn hỏi chàng một câu, bây giờ chàng coi thường một người phụ nữ già 28 tuổi như nàng, nhưng chàng có nghĩ, lúc 22 tuổi xinh đẹp căng tràn nhựa sống, nàng đã từ chối vài anh chàng xe đẹp, nhà giàu để ở bên cạnh chàng, động viên, sát cánh bên chàng qua bao ngày tháng nghèo túng hay không? À, đó là quyết định, lựa chọn của nàng, chứ có ai kề dao vào cổ bắt nàng chọn chàng đâu phải không? Ừ, vậy thôi, giờ nàng đành tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình vậy…