Cô hết nằm lại ngồi, ngây ngẩn một lúc thì Hương… mắc tè. Nhưng trong phòng không có nhà vệ sinh, cái “thiên đường giải quyết nỗi buồn” ấy lại tít ở ngoài vườn cơ! Bố mẹ chồng đã ngủ, đêm thì khuya, hơn 2 giờ đêm rồi chứ ít gì, và Hương thì… sợ ma…
Vẫn trong mạch chuyện những đêm tân hôn nhớ đời. Lần này là câu chuyện của Thu Hương (Thái Nguyên) với nỗi buồn theo nghĩa đen mà biến thành nghĩa bóng đeo đẳng cô mãi.
Vì quá mê mẩn chiếc váy cưới tay lửng bó chặt từ ngực đến tận đầu gối nên Hương quyết tâm phải mặc nó bằng được trong ngày trọng đại của mình. Dù biết, đối với người mặc nó, thì việc di chuyển, đi đứng sẽ mệt mỏi ra trò.
Leo lên đôi guốc 12 phân, cộng với chiếc váy bó sát tới đầu gối, Hương có cảm giác như mình là một chiếc giò đang đi cà kheo. “Đến thở còn không được thoải mái, các bước đi thì cứ gọi là rón rén từng tí một. Nhưng không sao, đẹp là được! Dù sao cả đời cũng chỉ có 1 lần. Nụ cười của mình khi tiếp đón khách khứa vẫn rạng ngời như ai” – cô cười chia sẻ.
Cười mỏi miệng, đứng mỏi chân được tầm hơn 1 tiếng thì Hương bắt đầu bứt dứt không yên. Cô muốn đi toilet! Nếu như váy xòe, ừ thì cứ xách váy lên mà đi, tuy hơi rườm rà một chút, nhưng với cái váy này, thực sự là bất tiện, nguyên cái việc đứng lên ngồi xuống đã căng cứng hết cả người rồi ấy chứ. Vì thế, Hương cố nhịn, nhịn tới lúc không thể nhịn nỗi nữa thì mới chậm chạp từng bước nhỏ đi vào nhà vệ sinh.
Khó khăn lắm mới xong việc, vì việc cởi được váy ra mà giải quyết nỗi buồn cũng cực kì gian nan. “Đúng lúc đứng lên, mình đang thở phào nhẹ nhõm, tự dặn mình từ giờ tới lúc trút được bộ cánh này ra sẽ không uống 1 ngụm nước nào nữa, thì “uỳnh”, chả biết loay hoay thế nào, mình ngã ngồi trên sàn nhà vệ sinh, mông đau ê ẩm, chân cũng suýt trẹo luôn”, Hương cười khổ nói. Nhịn đau, vịn cửa đứng dậy, may sao váy không bị bục chỉ, chứ không cô chắc phải khóc ròng mất. Tập tễnh trở lại tiệc cưới, nụ cười của cô dâu đã gượng gạo đi ít nhiều. Vào đúng ngày cưới, cô đã hiểu được, việc giải quyết được “nỗi buồn” ấy một cách nhẹ nhàng và thuận tiện đôi khi là một việc hạnh phúc biết nhường nào!
9 giờ tối, đôi vợ chồng son mệt rã rời trở về nhà chồng cách nhà hàng đãi tiệc 15km, 2 tay Hương thùng phong bì nặng trịch. Hải - chồng cô chỉ việc rửa qua cái mặt, trút bộ quần áo chú rể ra là leo lên giường ngáy vang nhà, khổ, say ngật ngưỡng lắm rồi. Hương cũng oải lắm, nhưng lạ nhà, lạ giường, thành ra nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Hải thì ngủ lăn quay bên cạnh, xác định là đêm tân hôn này đi toong rồi.
“Nằm đếm cừu mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, mình lại ngồi dậy nằm ôm gối ngóng ra cửa sổ đếm sao trên trời, nghe tiếng ếch nhái kêu ộp oạp ngoài đồng ruộng phía xa xa. Nhà chồng mình không phải ở thành phố mà” – Hương cho hay. Cô hết nằm lại ngồi, ngây ngẩn một lúc thì Hương… mắc tè. Nhưng trong phòng không có nhà vệ sinh, cái “thiên đường giải quyết nỗi buồn” ấy lại tít ở ngoài vườn cơ!
Bố mẹ chồng đã ngủ, đêm thì khuya, hơn 2 giờ đêm rồi chứ ít gì, và Hương thì… sợ ma. Thành ra, việc ra toilet là việc vô cùng khó khăn và gian khổ đối với cô lúc này. Cô đành lay tân lang, ý đồ nhờ anh đưa ra đấy, nhưng chàng chẳng nhúc nhích. Cô đành nhịn vậy. Lần thứ 2 trong ngày trọng đại của mình, Hương phải nén “nỗi buồn khó nói” một cách đầy khổ sở.
Dường như càng thức thì “nỗi buồn” ấy càng dữ dội, vì thế cô buộc mình phải chìm vào giấc ngủ để quên nó đi. Chẳng biết qua bao lâu, cô choàng tỉnh dậy. Cảm giác khó chịu dưới bụng vẫn truyền đến, khiến cô vừa vui vừa buồn. Vui vì mình chưa… tè dầm, buồn vì trời vẫn tối thui thui, làm sao để giải quyết nó đây. Nhưng may quá, Hải vừa hay tỉnh dậy. Hương vội vàng trình bày hoàn cảnh, Hải cười như được mùa, đứng dậy mở cửa định dẫn vợ đi.
Nhưng… cửa khóa ngoài! Đích thị tối qua bọn trẻ con trêu đùa, xong quên mất không mở lại cho vợ chồng cô đây mà! Thảo nào mà lúc vào phòng rồi cô có nghe thấy mấy tiếng khúc khích rích rích bên ngoài cửa. Hương hoảng lên rồi. “Hay để anh gọi điện cho mẹ!” - Hải thương lượng. “Thôi, đợi tí cũng được!” – Hương chần chừ. Thôi cho cô xin, cô chưa làm dâu được ngày nào đâu đấy, nửa đêm lại dựng bố mẹ chồng dậy thế này cô ngại lắm. “Thế có nhịn được nữa không, hay kiếm cái túi nilon nhé!” - Hải cười trêu vợ. Hương mếu xẹo.
Hương kể, nằm lại xuống giường, Hải khều khều cô
: “Trong lúc chờ đợi, mình tiến hành công việc chính của đêm tân hôn đi, vẫn chưa sáng đâu, còn kịp!”. Hương nhảy dựng lên, la oai oái
: “Anh muốn em vỡ bụng mà chết à!”. Hải đành chịu. Mỗi người ôm một nỗi buồn khác nhau, nằm chờ đợi tới sáng. Thời gian trôi qua chậm như sên, Hương cố gắng nghĩ về chuyện gì đó để phân tán cảm giác ngày một khó chịu trong người, Hải thì đã quay về giấc ngủ, mặc Hương 1 mình ôm nỗi buồn tột cùng của mình.
Cuối cùng, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết mẹ chồng đã dậy, cô như được giải thoát khỏi địa ngục trần gian, bèn gọi mẹ chồng mở cửa giúp. Cửa vừa bật mở, chỉ kịp chào mẹ chồng 1 tiếng, cô chạy với tốc độ nhanh nhất đi vệ sinh. Xong chuyện, thở phào nhẹ nhõm, cô khoan khoái chậm rãi vào nhà. Giờ cô mới thấu hiểu một điều, đôi khi những chuyện tưởng chừng như vô cùng đơn giản, vô cùng nhỏ bé lại có thể đem đến cho người ta niềm hạnh phúc vô bờ!
Trở lại phòng, trời đã sáng nên Hải có muốn “làm ăn” gì cũng chẳng thể nữa. Hương còn phải
làm dâu mới đảm, đi nấu bữa sáng cho cả nhà đây này! Hải hậm hực lắm, nhưng đành chịu. Thế là đêm tân hôn cả đời mới có một lần ấy, vị chi ra Hương gần như phải thức trắng ôm một “nỗi buồn” khó nói, quả là nhớ đời! Phen này mai sau cô phải dặn con gái, trước khi vào động phòng, nhớ kiểm tra cửa có bị khóa ngoài không, nếu như không có toilet trong phòng mới được!