Tay chống nạnh, Nhung tuyên bố cô xanh rờn rằng mình ngoại tình cũng chỉ vì có một người chồng bất tài.
Nghi ngờ vợ có bồ ở bên ngoài, Thành đã bí mật thuê người theo dõi Nhung - vợ mình, và phát hiện ra sự thật phũ phàng: Mẹ của con trai anh đang quan hệ ngoài luồng với ông sếp ở cơ quan của cô. Ông ta rất giàu và có thế lực. Không muốn làm lớn chuyện ngoài đường nên lúc đụng mặt Nhung khi cô vừa từ khách sạn đi ra, Thành về trước và chờ sẵn ở nhà để mong một lời giải thích thỏa đáng từ vợ.
Vừa tới cửa, chưa kịp tháo guốc khỏi chân và chẳng cần đến chồng phải hỏi, Nhung đã lên giọng đầy thách thức: “Anh muốn biết vì sao tôi vào nhà nghỉ với ông ta đúng không? Vì ông ta cho tôi tiền, thứ mà anh luôn thiếu. Phải rồi tôi có một người chồng bất tài, ở nhà ăn bám vợ. Căn nhà này nơi anh và bố mẹ anh đang sống cũng là tiền từ ông ta cho tôi đấy”. Thành đứng phắt dậy, anh thể không ngờ vợ có thể thốt ra những lời khủng khiếp như thế. Thật ghê tởm hết mức. “Tôi và gia đình này không cần những đồng tiền nhơ nhuốc do cô kiếm về. Tôi chưa từng xui cô làm đĩ để nuôi sống cái nhà này. Làm đơn ngay đi tôi sẽ ký”, Thành nói như hét lên.
Vốn là người tham vọng lại có chút nhan sắc, trước giờ Nhung vẫn khinh thường chồng ra mặt, nhất là một tháng trở lại đây khi Thành và xin nghỉ việc ở cơ quan do mâu thuẫn với cấp trên. Nhung chê bai Thành sống an phận thủ thường, không biết phấn đấu, không chí tiến thủ và để vợ con phải sống khổ. Mỗi khi chồng đưa tiền lương là y như rằng Nhung lại bĩu môi chê ít, kể chuyện chồng thiên hạ làm ăn giỏi giang ra sao, vợ con họ sống trong nhà cao cửa rộng, đi xe sang, tiêu tiền thế nào. Nhung ca cẩm rằng mình hối hận vô cùng khi lấy Thành, cũng chỉ vì mê cái mã ngoài của anh.
Cô suốt ngày kêu than, nhà có những 5 miệng ăn mà tháng nào chồng cũng chỉ đưa 4 triệu đồng thì ăn tiêu, sinh hoạt kiểu gì ở cái thành phố đắt đỏ này. Biết bao khoản phải chi, ngoài tiền sinh hoạt thường ngày cho hai vợ chồng, con nhỏ rồi cha mẹ chồng, Nhung còn phải lo một khoản cứng 7 triệu trả góp ngân hàng tiền mua căn chung cư mà cả nhà đang ở.
Chuyện mua nhà cũng đều do Nhung quyết cả. Cô nhất mực đòi mua rồi tự mình đi làm thủ tục mua căn hộ hơn tỷ bạc dù thừa biết chồng chỉ là nhân viên bình thường, làm công ăn lương, chẳng dư giả là mấy.
Phải đi ở trọ, mỗi tháng mất đứt 3 triệu đồng tiền thuê nhà mà nhà vẫn của người ta, xót của và ngán cuộc sống tạm bợ, Nhung từng bàn bạc với chồng mua chung cư. Chồng gạt đi nhưng Nhung tự làm theo ý mình, tuyên bố tự lo được và tự thuê người chuyển đồ đạc đến nơi ở mới.
Thành ngăn cản không được cũng đành chịu vợ. Chẳng phải anh không muốn có chỗ ở đàng hoàng nhưng thu nhập từ công việc hiện tại khó đáp ứng. Anh bán tin bán nghi về khả năng xoay sở của vợ và đoán rằng có thể sẽ sớm phải trả lại nhà bởi cô cũng chỉ là nhân viên như anh. Thấy vợ thay đổi hẳn so với trước kia, quần là áo lượt, nước hoa sức đầy người rồi hay về muộn, Thành nhắc nhở thì Nhung cãi lại rằng: “Tôi phải làm thay phần việc của ông chồng bất tài”.
Cũng vì chuyện này mà suốt nhiều tháng qua,
mối quan hệ của vợ chồng Nhung luôn căng thẳng. Họ sống cùng nhà nhưng hầu như không ăn cùng bữa và ngủ riêng cho đến khi Thành phát hiện ra sự thật khiến anh sốc toàn tập. Thì ra Nhung nói có cách tự lo được khoản tiền mua nhà phải đóng mỗi tháng là như thế này đây. Chính lời cô ta thừa nhận rằng để có trả đủ tiền trả góp mỗi tháng, cô phải
lên giường với ông sếp đáng tuổi cha mình. Ông ta nhiệt tình giúp Nhung ký được những dự án lớn để người tình trẻ hưởng tiền hoa hồng.
Thành thà đi ở trọ, chịu cảnh trật chội bất tiện một chút còn hơn sống trong nhà cao cửa rộng nhưng nhờ thân xác của vợ. Những lời từ miệng Nhung làm anh cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, còn đâu lòng tự trọng của một thằng đàn ông? Theo cô thì chính vì Thành, vì anh kém cỏi, vô dụng mà cô phải làm cái việc đáng khinh bỉ đó. Còn gì đau xót hơn với một gã chồng khi nghe được điều này từ vợ nữa chứ.
Thành đã quyết định dứt khoát rồi, anh chẳng thể nào tiếp tục chung sống với Nhung được nữa. Cô ta có thể nói ra chuyện mình ngủ với trai để đối lấy những đồng tiền mua nhà hệt như một cách kể công trạng, lên mặt với Thành, coi như nó là chính đáng. Cô ta coi mình đang làm điều tốt đẹp cho cả nhà này và chồng phải cảm ơn cô thay vì chỉ trích. Thật hết chỗ nói, chẳng còn gì để luyến tiếc nữa cả.
Vì tiền, cô ta có thể bất chấp mọi thứ, kể cả phẩm giá của một người vợ. Sẽ chẳng thể hàn gắn được nữa. Nhung đã đi quá xa. Vả lại cô ta cũng không nhận ra việc
ngoại tình là sai, là đáng lên án thì đúng là hết thuốc chữa, hết thật rồi. Thành cảm thấy nhẹ bẫng, tĩnh lặng khi đặt bút ký vào là đơn ly hôn.