Cô phải lập lế hoạch để anh ta tự chán và tự bỏ cô – đấy mới là thượng sách để đối phó với con người đó…
Nhung và Hiếu đến với nhau qua mai mối và vào lúc tuổi của 2 người cũng chẳng còn trẻ trung mấy nữa. Hiếu là con trai của một người bạn khá thân của bác cô. Bố mẹ anh khen tắc lưỡi con trai là một chuyện, cô cũng không mấy để tâm vì “con hát mẹ khen hay” là chuyện thường mà.
Nhưng đến bác cô cũng lên tiếng: “Nó ngoan lắm nhé, không rượu chè, cờ bạc, gái gú gì, chỉ chăm chỉ đi làm, tối về nhà đọc sách, xem ti ti, lại rất mực lễ phép với người lớn nhé!”. Nhung mừng thầm, có được sự đảm bảo của bác thì cô còn nghi ngờ gì nữa, cứ yên tâm mà tìm hiểu nhiệt tình đối tượng thôi!
Tiếp xúc nhiều hơn với Hiếu, Nhung cũng thấy anh là người lịch sự, nhã nhặn, quả đúng như lời bác cô “quảng cáo” nên cô càng có cảm tình. Lúc ấy cô đã nghĩ: “Chẳng hiểu sao của quý của hiếm này lại ‘tồn kho’ và cuối cùng rơi vào tay mình? Hay chăng số mình là số đỏ?”.
Ở vào cái tuổi của Nhung, Hiếu thì còn mơ mộng gì một tình yêu say đắm nữa. Hơn nữa, đây là lập gia đình cơ mà, có yêu đương cuồng nhiệt cũng chưa chắc về ở với nhau đã được lâu dài, quan trọng phải là người tử tế, có trách nhiệm và tôn trọng người khác. Xét thấy Hiếu là một đối tượng kết hôn phù hợp, lại là chỗ quen biết chứ không phải phường giữa đường giữa chợ gặp được nên Nhung yên tâm kí tên vào tờ giấy đăng kí kết hôn sau 3 tháng tìm hiểu và sau khi bị 2 bên gia đình giục lên giục xuống.
Nhung đã té ngửa khi phát hiện nhiều điều xấu xí về Hiếu (Ảnh minh họa).
Nhưng khi về sống chung với Hiếu, mới chỉ 2 tháng thôi, chẳng bằng thời gian cô và anh tìm hiểu nhau, Nhung đã té ngửa khi phát hiện nhiều điều xấu xí về Hiếu. Những lời bác của cô nói về Hiếu không sai chút nào, nhưng bác cô và cả cô mới chỉ là tìm hiểu khơi khơi bên ngoài, chưa sống chung thì thật khó mà biết được đằng sau sự nhũn nhặn, lịch sự của Hiếu thật ra là gì. Người ta vẫn thường nói, ở trong chăn mới biết chăn có rận, Nhung quả là đã thấy được những con rận to đùng…
Đơn cử một chuyện, vì nhà người quen của Hiếu bán hàng tạp hóa, họ bán mì tôm giá gốc cho anh nên Hiếu “khênh” về hẳn mấy thùng để 2 vợ chồng ăn sáng dần. Ăn mãi mì tôm, Nhung ớn đến tận mang tai bèn kêu ca: “Em thèm nắm xôi quá!”. Sau khi khuyên vợ ăn mì tôm tiếp không được, Hiếu tuyên bố: “Từ mai mua xôi cho mà ăn!”. Đều đều cả tuần sau Hiếu làm đúng như lời anh nói, Nhung mừng thầm trong bụng, nghĩ chồng mình cũng tâm lí và ga lăng ghê.
Hết một tuần, Hiếu hỏi vợ: “Chán xôi chưa?”.Nhung đáp: “Em chán rồi!”, rồi hí hửng có khi Hiếu chuyển qua mua bánh mì hay gì đó khác cũng nên. Ai ngờ Hiếu khinh khỉnh nói: “Tưởng chưa chán thì mua cho ăn tiếp đến phát chán lên thì thôi, khỏi kêu thèm nữa. Có nắm xôi mà cũng thèm như chết đối chết khát ấy!”. Nhung ức lắm, tiếc là không… nôn ra trả lại cho chồng được. Sao Hiếu có thể suy nghĩ và cư xử một cách keo kiệt, bẩn tính như thế chứ?
Đấy là chỉ một ví dụ đơn cử trong vô vàn những sự việc quá mức nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày nhưng Hiếu luôn khiến cô ức đến phát điên mà. Ở nhà với vợ thì thế nhưng ra ngoài Hiếu lại trọng sĩ diện vô cùng. Anh luôn muốn xây dựng một hình ảnh đẹp không tì vết trong mắt mọi người, nếu có ai nói xấu hay xì xầm không hay về anh thì thể nào hôm ấy cũng khiến anh mất ăn mất ngủ!
Sau nửa năm chung sống Nhung cảm thấy bất lực, bí bách và ngột ngạt kinh khủng. Không phải cô coi nhẹ hôn nhân, không chịu cố gắng để có được hạnh phúc nhưng những nỗ lực “cải tạo” chồng của cô đều đi vào ngõ cụt khi cái máu sĩ diện, keo bẩn và “đàn bà” đã ăn sâu vào máu anh rồi.
Nếu cô cố gắng nhẫn nhịn Hiếu thì cũng được thôi nhưng đời cô rồi sẽ thế nào, mai này đời con cái cô nữa sẽ ra sao khi có một người bố như thế? Nghĩ lại Nhung thầm thấy may mắn khi mình vẫn chưa mang thai. Một lần, trong cơn giận và vì những bực tức tích tụ lâu ngày, Nhung đã lớn tiếng nói muốn li hôn.
Lại một năm nữa Hiếu và Nhung là vợ chồng, vậy là vị chi 2 người đã cưới được một năm rưỡi và “thả” hoàn toàn, ấy thế nhưng Nhung vẫn chưa có bầu. Hiếu khó chịu, bố mẹ anh lo lắng, gia đình Nhung cũng sốt xình xịch. Đi khám thì cả 2 hoàn toàn bình thường (sự thật là Nhung đã từ chối việc kiểm tra nội tiết). Nhung uống bao nhiêu thuốc bổ, Hiếu cũng ăn đủ loại bổ tinh rồi mà vẫn chẳng thấy tin vui gì cả. Hiếu chán nản, nói bóng nói gió chuyện phòng nhì, vợ lẽ con riêng. Còn Nhung, mãi chẳng có em bé nhưng cô cũng chẳng lấy đó làm buồn, vẫn sống vui, sống khỏe, tinh thần phơi phới.
Chẵn 2 năm hôn nhân, Hiếu về nhà ném cho Nhung lá đơn li hôn. Trên tờ đơn đó, Hiếu ghi lí do rằng: “Vợ tôi không thể mang lại cho tôi được một gia đình đủ đầy với tiếng nói cười trẻ thơ”. Nhung cười nhạt, đến giờ mà anh ta còn cố đổ lỗi lên đầu cô, giành phần thắng và lẽ phải để đẹp mặt mình nữa. Nhưng cô không cự cãi, nhanh chóng kí vào tờ đơn. Hiếu hơi giật mình, nhưng cũng không quan tâm đến Nhung nữa, cô bồ đang mang thai 4 tuần còn đang đợi anh đến chăm sóc kìa!
Nhìn bóng lưng Hiếu vừa đi khuất, Nhung mỉm cười, sờ lên cánh tay mình đang hơi sưng một chút. Hôm nay cô vừa đến bệnh viện tiêm tiếp mũi tiêm tránh thai định kì. Vậy là lần tới cô không còn phải tiêm nữa rồi! Và kế hoạch “rũ” chồng của cô cũng đã thành công mỹ mãn!