Yêu nhau quá lâu, Vương coi việc đi chơi với Tuyết là thói quen, việc đến nhà cô ăn cơm mỗi tối cuối tuần là một nghĩa vụ.
Tính đến nay, Vương và Tuyết đã yêu nhau được tròn 10 năm. Quen nhau từ năm lớp 10, cùng trải qua không biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp của thuở học trò trong sáng. Trong suy nghĩ của Vương lúc bấy giờ, Tuyết giống một thiên thần. Trái tim của chàng trai mới lớn đã đập loạn nhịp từ nụ cười dịu dàng và đôi mắt đen láy của cô bạn chung bàn, theo một cách rất đỗi hồn nhiên như thế.
Vào Đại học, Tuyết chọn Sư phạm, Vương học Quản trị kinh doanh. Hai trường nằm ở hai đầu thành phố, nhưng không vì thế mà khiến đôi trẻ ít gặp nhau. Ban ngày đi học, buổi tối nào Vương cũng đều đặn có mặt tại nhà Tuyết ăn cơm hoặc đưa cô đi dạo, cuối tuần thì lên đường đi chơi xa đâu đó. Ngày nào cũng là một ngày hẹn hò mới mẻ, làm giàu thêm kho kỷ niệm của hai người. Ngày ấy, Tuyết nổi tiếng khắp khoa vì có người yêu
đẹp trai, chiều chuộng mà lại chung tình. Tình yêu của Vương - Tuyết đẹp đến nỗi, cô gái nào nhìn vào cũng phải thấy ghen tị.
Nhiều khi, Tuyết và Vương coi tình yêu giống như một thói quen, “bỏ thì thương, vương thì tội” (ảnh minh họa)
Kết thúc 4 năm Đại học, cả hai cùng đi tìm việc làm, dự định khi công việc yên ổn sẽ làm đám cưới. Nhưng cuộc sống vốn chẳng suôn sẻ như dự tính. Không có nhiều tiền xin vị trí tốt, Tuyết trầy trật xin dạy hợp đồng tại các trường tư thục với đồng lương ba cọc ba đồng mà luôn thấp thỏm chẳng biết khi nào thì bị thôi việc. Còn Vương, tấm bằng Đại học loại trung bình và tính ỷ lại vào gia đình không giúp anh có được một công việc tốt như mong muốn. Vương xin vào làm quản lý tại nhà hàng ăn và quầy bar của một khách sạn nhỏ với mức lương trung bình, thực ra cũng chẳng đủ thỏa mãn mọi nhu cầu chi tiêu trong một tháng.
Công việc không như mong muốn, kế hoạch cưới phải hoãn lại, từ cuối năm này sang cuối năm khác, đến nay đã là lần thứ 3. Nhiều áp lực dồn lại một lúc, tình cảm cũng dần lạnh nhạt theo. Nhiều khi, Tuyết và Vương coi
tình yêu giống như một thói quen “bỏ thì thương, vương thì tội”.
Vương làm chủ yếu vào buổi tối và đêm, ban ngày chỉ để ngủ, cuối tuần thường bận hơn ngày thường. Tuyết đi dạy cả ngày, tối về hì hụi soạn giáo án, cuối tuần rảnh hơn thì chỉ loanh quanh ở nhà. Có khi, cả tuần hai người mới gặp nhau một lần khi Vương đến nhà Tuyết ăn cơm vào tối chủ nhật. Ngày thường thì chỉ một cuộc điện thoại hỏi han dăm ba câu, vài tin nhắn ngắn gọn kể về hôm nay diễn ra thế nào hay thông báo đã đi làm về đến nhà. Tình trạng này kéo dài suốt một thời gian dài khiến tình yêu của cả hai cũng trở nên ảm đạm. “Nhạt nhẽo!” - Vương và Tuyết đã từng thốt lên như thế khi nói về cảm nhận về mối quan hệ quá già cỗi của mình.
Tuyết yêu Vương, cô coi Vương là tình yêu duy nhất của cả cuộc đời mình. Gắn bó với một thứ trong suốt thời gian dài khiến Tuyết không hề mảy may ý định thay đổi. Hơn nữa cô đã trao tất cả cho Vương, trọn vẹn cả trái tim lẫn sự nhiệt thành của tuổi trẻ. Quen anh đã lâu, Tuyết hiểu rõ Vương là người thế nào, gia đình anh cũng cơ bản, đủ cho tiêu chuẩn của một “đám tốt”. Kể cả khi có chuyện gì xảy ra, Tuyết vẫn không hề muốn đánh mất Vương.
Vậy nên, khi thấy tình cảm có phần phai nhạt, Tuyết dần trở nên khó tính và hay ghen. Lần nào gặp nhau, Tuyết cũng trách móc việc Vương không còn quan tâm và chiều chuộng cô như thuở ban đầu. Rồi Tuyết ghen, ghen một cách điên cuồng và mù quáng. Vương đi đâu, làm gì, cô cũng đều tưởng tượng ra việc anh sẽ bồ bịch hay làm điều có lỗi với cô. Càng ngày, Tuyết càng xơ xác và khô cứng.
Vương không còn thấy sự mới mẻ của Tuyết. Với anh, cô bạn chung bàn nhí nhảnh, trẻ trung ngày nào đã không còn tồn tại. Thay vào đó là một “
gái già” cáu kỉnh, chỉ biết hạch sách và tra hỏi. Công việc của Vương hay phải tiếp xúc với những cô gái trẻ là khách hàng và nhân viên quầy bar. Không ít lần, Vương “say nắng”. Cũng ngần ấy lần, Vương nghĩ đến chuyện chia tay Tuyết để tìm cơ hội mới nhưng rút cục chẳng dễ dàng gì để từ bỏ được thói quen.
Vương đã " đi đêm”. Đương nhiên, Vương giấu nhẹm chuyện ấy. Đàn ông khi yêu thì khó giấu, nhưng chuyện “đi ngoài”, sẽ chẳng khi nào họ hé miệng nếu muốn giữ bí mật. Cũng có đôi lần, sự lúng túng của Vương khiến Tuyết để ý. Cô lờ mờ nghĩ đến khả năng người yêu thay lòng đổi dạ nhưng không có chứng cứ để bắt bẻ được Vương.
Tuyết đã quá mệt mỏi với cảnh kiểm soát người yêu từ xa. Hơn nữa, gia đình hai bên không ngớt lời giục cưới, trong khi thái độ của Vương vẫn dửng dưng khiến Tuyết có phần sốt ruột. Kỷ niệm 10 năm ngày yêu nhau, Tuyết chủ động lên kế hoạch về một bữa tối ấm cúng tại nhà và chỉ có hai người.
Mất một buổi chiều sắp xếp và chuẩn bị nhưng đến khi Vương đến, niềm vui của Tuyết vụt tắt. Anh mặc quần sooc, áo phông, lạnh nhạt nhìn chiếc bàn ăn có nến và hoa, buông một câu: “Có việc gì mà trịnh trọng thế em?”. Tuyết cụt hứng, rồi bỗng thấy mình ngớ ngẩn, cô phủ nhận: “À không, đã lâu rồi mình không ăn tối cùng nhau. Em muốn thay đổi một chút thôi”.
Tuyết dự định sẽ có một bữa tối ấm cúng bên người yêu nhân kỷ niệm 10 năm yêu nhau (ảnh minh họa)
Vương nhìn cô rồi ngồi xuống bàn. Bữa ăn diễn ra lặng lẽ, Vương im lặng, Tuyết bối rối, chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Bỗng nhiên Vương có điện thoại, ánh mắt anh nhìn sang Tuyết lấm lét rồi tắt máy. Linh tính mách bảo, Tuyết vội vã giật chiếc điện thoại từ tay người yêu nhưng không kịp. Vương cúi mặt, thản nhiên như không để ý tới chuyện vừa xảy ra.
Không thể kiềm chế, Tuyết khóc: "Em có cảm giác này từ lâu rồi. Anh có người khác rồi đúng không?". "Thôi ăn đi. Anh không có người yêu nào khác, ngoài em". Tuyết nức nở: "Anh không còn yêu em nữa hay thế nào?". "Thực sự là anh mệt mỏi với mối quan hệ này. Em biết không, với anh giờ này, việc yêu em chỉ còn là nghĩa vụ. Một nghĩa vụ không hơn không kém em ạ!".
Nói rồi Vương đứng lên và bỏ đi. Tuyết chỉ biết nhìn theo Vương, hai hàng
nước mắt lã chã rơi. Với cô, đây chẳng khác gì một câu trả lời. Cuối cùng thì điều cô lo sợ đã xảy ra. Thật mỉa mai thay cho tình yêu 10 năm mà cô hết lòng vì nó…