Chị chấp nhận xây một ngôi nhà không bao giờ khóa cửa, để anh có thể trở về khi mỏi gối và đi khi thấy buồn chân. Chị biết, anh sẽ luôn quay trở lại chừng nào chị không làm anh ngạt thở bởi quá nhiều yêu thương và ràng buộc.
Thi thoảng, anh bỗng trở lên
lơ đãng và vụng về. Anh lái xe đưa chị về mà như đang đi trong mơ, ngồi cạnh chị ở quán cà phê mà anh như đang nghĩ về nơi nào đó rất xa xôi. Những lúc vậy, chị thầm sợ hãi, sợ một sáng thức dậy, yêu thương bay đi mất, chỉ còn hai người nằm cạnh nhau như hai chiếc dép cọc cạnh khác màu, khác cỡ, khác kiểu mà vẫn cố ghép thành đôi. Sợ lúc nào đó, vì chuyện gì đó, chị và anh không còn có thể nắm tay nhau đi đến cuối chặng đường. Sợ rằng cái thế giới riêng mà anh vẫn thường trốn vào, đóng chặt cửa sẽ lớn dần, rồi nuốt chửng cái thế giới chung mà hai người đang có.
Thi thoảng, đang ăn cơm, anh có cuộc gọi. Đó là của một ông anh nào đó say bí tỉ không tự lái được về nhà, một cậu bạn muốn mượn cái tripod, một ai đó rủ cà phê, hay một cô gái đẹp cần người dạy dùng máy mới. Thế là anh sẽ ăn thật nhanh và phóng vù đi, để lại cơm thừa và canh nguội. Những lúc thế, chị thoảng chạnh lòng. Lui cui dọn mâm bát mà thấy mình như bát mắm trên mâm, có thì thừa vì món nào cũng đã nêm tròn vị, bỏ thì thiếu vì nhỡ có người cần.
Thi thoảng, anh gói ghém hành lý và thông báo sẽ đi đâu đó vài ngày, không nói đi với ai hay ở khách sạn nào. Chị cũng không gặng hỏi sau vài lần hắn tỏ ra khó chịu, dẫu từng
hoảng hồn không biết anh ở đâu và liệu có làm sao, khi nơi anh đến xảy ra đại họa. Thi thoảng, nơi anh đến không phải là nơi anh đã nói. Cuốn passport và những dấu Hải Quan không bao giờ nói dối cũng như nó không bao giờ thắc mắc hoặc cằn nhằn.
Chị chấp nhận xây một ngôi nhà không bao giờ khóa cửa, để anh có thể trở về khi mỏi gối và đi khi thấy buồn chân (Ảnh minh họa)
Chị biết anh yêu chị, thậm chí rất nhiều, nhưng cũng đủ khôn ngoan để hiểu, chị chỉ là một trong nhiều phần quan trọng trong cuộc sống vô cùng phong phú mà anh có. Chị sẽ luôn là quan trọng, chừng nào chị không làm vỡ đi những mối quan hệ được tách ra bởi những vách ngăn nhiều mầu trong tim anh, chừng nào anh còn có được sự tự do của một gã đàn ông không ràng buộc. Chị chấp nhận rằng, chị sinh ra để làm cây, đâm rễ sâu vào đất, chắt nhựa nuôi mầm. Anh sinh ra đã là chim, tự do bay bổng và tự do chọn nơi bến đỗ. Anh chỉ thực sự sống khi được sải cánh bay.
Thế nên, chị chấp nhận xây một
ngôi nhà không bao giờ khóa cửa, để anh có thể trở về khi mỏi gối và đi khi thấy buồn chân. Chị biết, anh sẽ luôn quay trở lại chừng nào chị không làm anh ngạt thở bởi quá nhiều yêu thương và ràng buộc, chừng nào cánh cửa nhà luôn còn mở và những căn phòng còn ấm tiếng cười. Chị biết sẽ có lúc nào đó anh mệt mỏi với những chuyến đi dài, những ân ái một đêm và hời hợt nói cười quán xá. Chị tin là anh đủ khôn ngoan để biết giá trị của tình yêu thương bền bỉ và người đàn bà dám đặt xuống thứ đã cầm lên.
Những điều chị dự liệu đều đúng cả. Những chuyến đi giúp anh hiểu rằng không nơi nào ấm áp và bình an bằng ngôi nhà có người tựa cửa ngóng chờ. Anh trải trường những cuộc chơi dài để nhận ra, những trò chơi, những lời vuốt ve hay khích bác chẳng làm anh giàu hơn, khôn ngoan hơn hay hạnh phúc hơn trong chính anh. Anh biết đủ số những người thú vị, để ngộ ra rằng họ hấp dẫn nhưng cũng rất phù du, họ sẽ rời bỏ anh ngay khi anh vừa ngã ngựa. Anh trở về nhiều hơn và ra đi ít hơn. Anh tự lắp khóa vào cửa nhà mình, bởi giờ anh biết, có bao người thèm được bước chân vào ngôi nhà ấy.
Nhưng cả chị và anh đều không dự liệu được rằng, khi anh
chấp nhận dừng chân, là lúc chị bắt đầu "mọc cánh".