Nhiều ông chồng Việt đã thẳng tưng tuyên bố: chỉ có kẻ dại dột mới nộp hết tiền lương cho vợ, rồi ngửa tay xin lại tiền lẻ để tiêu xài như đàn ông Nhật.
Câu chuyện phần lớn đàn ông có vợ ở Nhật chỉ toàn cầm tiền lẻ theo mình, bởi lẽ, họ sẽ giao hết
cho vợ quán xuyến, và ngược lại, sẽ được vợ cấp lại “okozukai” – khoản tiêu vặt dành riêng cho các ông chồng. Số tiền này sẽ được các ông chồng Nhật chi dùng cho những nhu cầu cá nhân như mua thuốc lá (chiếm khoảng 1/3 số tiền trợ cấp vợ cho), nước uống, rượu bia, hóa đơn điện thoại, mua sắm các món đồ linh tinh, cắt tóc, mua quần áo mới và rất nhiều các khoản khác nữa. Đó là truyền thống ở Nhật, và đàn ông Nhật, với quan điểm: bổn phận của cánh đàn ông là trở thành trụ cột trong gia đình và chăm sóc vợ con, nếu những người vợ không kiểm soát tiền nong chặt chẽ, họ sẽ tiêu xài hoang phí cho các khoản vô bổ và chẳng để ra được đồng nào hoàn toàn thoải mái trong chuyện đó.
” – anh Đỗ Anh Minh (TP. Hồ Chí Minh) đã thẳng thắn nêu quan điểm như thế.
Anh Nguyễn Văn Tình (Hà Nội), người đang đau khổ vì đã đưa hết 100% lương cho vợ và nhận lại “trợ cấp” hằng ngày ấm ức chia sẻ: “
”.
Lắng nghe những ông chồng than thở, chúng tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát nho nhỏ trên phạm vi hẹp các ông chồng thuộc độ tuổi 28 – 40, có từ 1 – 3 con, sống tại thành phố, có người đã có nhà riêng, có người đang thuê nhà, và kết quả, cách phân bổ tiền trong gia đình của họ được thể hiện qua 4 phương thức chính.
Phương thức 1: Đàn ông là trụ cột gia đình, đi ra đường cần phải có nhiều tiền trong ví để chi trả công việc, giao tiếp, những chuyện bất trắc hoặc việc lớn như sửa nhà, mua xe... Hàng tháng, họ sẽ đưa vợ một khoản cố định, ước chừng vợ đủ lo tài chính gia đình, còn lại một phần lương, các khoản thưởng, tiền kiếm thêm… họ sẽ tự giữ để chi dùng cá nhân.
Phương thức 2: Tự giữ lại một phần nhỏ (khoảng 20% thu nhập) để chi trả các khoản tiêu vặt cá nhân, còn lại giao hẳn cho vợ “tay hòm chìa khóa” để vợ tự cân đối chi tiêu tất cả việc lớn, việc nhỏ trong gia đình nội ngoại.
Phương thức 3: Hai vợ chồng cùng đóng góp khoảng 50% thu nhập vào tài khoản chung, vợ sẽ quản, chi tiêu trong gia đình, phần còn lại thì mỗi người tự giữ tiêu riêng cho bản thân. Những việc hệ trọng cần chi nhiều tiền, hai vợ chồng cùng chi hoặc rút ra từ quỹ chung.
Phương thức 4: Trên danh nghĩa, đưa vợ giữ toàn bộ lương và yêu cầu vợ lo tất cả các khoản lớn nhỏ của gia đình, có cả mua sắm quần áo, vật dụng cá nhân cho mình và “lại quả” tiền tiêu vặt, tương tự như các ông chồng Nhật. Trên thực tế, họ cũng xoay sở để lập “quỹ đen” riêng, bí mật với vợ.
Cách các ông chồng ứng xử với tiền, có lẽ phần nào phản ánh mức độ “chặt chẽ” tài chính của các bà vợ. Tôi nghĩ, các chị em chăm chăm đòi chồng đưa hết
tiền lương cho, vì cứ tưởng quản lý tài chính là quản được chồng, chồng có muốn lăng nhăng bên ngoài cũng không được, muốn mua quà cho gái cũng không xong, muốn nhậu nhẹt với bạn bè cũng không có tiền… thật là quá dại! Bởi lẽ, nếu muốn, các anh chồng có thể lập “quỹ đen”, có thể vay mượn bạn bè, thiếu gì cách, quan trọng nhất là họ biết cân bằng các khoản kiếm được, và lúc vợ hay gia đình cần có khoản lớn để chi dùng, các anh sẵn sàng bỏ ra, thế là ổn rồi.
Chị em đừng bắt chước các bà vợ Nhật, vừa mệt người vừa tốn thời gian. Ảnh minh hoạ. Mà này các chị, các chị có thích lãng mạn, có muốn đến dịp lễ Tết, sinh nhật, kỷ niệm ngày bắt đầu yêu, ngày cưới, các anh mua hoa, mua váy, mua son tặng vợ không? Có, đúng không? Ô hay, thế nếu các chị thích cái kiểu chăm chăm rút cạn tiền của chồng, hàng tuần chỉ đút vào ví anh ta có vài trăm, cuối tuần lại soi xem còn hay hết (để thả thêm tiền vào đã đành, đằng này, thể nào cũng sẽ có màn tra khảo hay cằn nhằn chồng tiêu gì mà nhanh thế), kiểm tra từng túi quần, túi áo, đế giày xem chồng có giắt tiền giấu ở đâu không… thì các anh lấy tiền đâu ra để chi trả cho những khoản lãng mạn kia?
Phụ nữ chúng mình rất sai khi nghĩ rằng chúng ta mới phải tiêu tốn đủ thứ tiền cho con cái, điện nước, ga dầu mắm muối, tiền học, tiền nọ tiền kia, còn đàn ông thì chẳng cần tiêu pha gì nhiều! Họ sống có vẻ đơn giản thế thôi, nhưng có nhiều nhu cầu, nhiều khoản phải chi như chúng ta. Phụ nữ chẳng ngại từ chối bạn bè rủ đi ăn uống, không ngượng khi hô hào đồng nghiệp chung chi, hoặc có thể dửng dưng với một món đồ công nghệ đắt tiền… nhưng đàn ông thì khác. Hơn nữa, chẳng có người đàn ông nào tự tin ra ngoài khi trong túi chỉ có vài đồng, dù họ là thanh niên hay đã lập gia đình. Và cũng chẳng có một gã đàn ông nào chịu được cảnh hàng tháng phải ngửa tay xin tiền vợ, trong khi đó là tiền mình làm ra. Chúng ta sẽ khó chịu khi tự dưng phải “cống nạp” hết lương cho ai đó, đúng không, vậy thì họ cũng thế thôi!
Thế nên, chị em đừng bắt chước các bà vợ Nhật làm gì cho đau đầu và tốn thời gian (nội việc dậy sớm, nghĩ đủ món thay đổi để làm cơm trưa cho chồng đã thấy đuối rồi), đã vậy còn bị mang tiếng là “kèn kẹt” với chồng, sống dựa vào tiền của chồng, mà việc lớn việc nhỏ đều phải qua tay. Hãy cứ để chồng có không gian để thở, và để họ làm trụ cột gia đình, nếu họ muốn, và chúng ta chỉ nên cầm một khoản vừa đủ cho chi tiêu hàng tháng thôi, nhé!