Những người phụ nữ đó được gọi là “gái đứng đường”, “gái bán hoa”, kẻ làm nghề “bóc bánh trả tiền”, và hẳn là kẻ thù của các bà vợ, của những người phụ nữ hạnh phúc và chân chính khác....Vâng, đó là tất cả những gì tôi từng được biết đến về họ trước đây.
Cho đến một ngày, cách đây khá lâu, tôi dự buổi triễn lãm ảnh nói về thế giới của những phụ nữ " bán hoa". Đó là những bức ảnh các cô gái tự chụp về cuộc sống của chính mình, với những câu chú thích ám ảnh nỗi khát vọng. Trần trụi những bức ảnh khách đi đường dừng chân và hỏi mua... Đội mưa trong đêm tối và chờ đợi. Mặc cả...Ngã giá...
Điều tôi nhớ nhất là đôi mắt ám ảnh của những đứa trẻ, con của một phụ nữ trẻ làm nghề bán thân. Hai em bé nằm trên võng – đôi mắt mở to nhìn mẹ đang chụp ảnh. Mẹ gửi các em cho bà ngoại, lao ra đường bằng mọi giá kiếm tiền để nuôi con.
Hay đó là một em bé bò lồm cồm sau chân mẹ mỗi khi mẹ em đi làm, nhìn thật tội. Hoặc nụ cười hiếm hoi của một bà mẹ khi được chơi với đứa con 11 tháng tuổi.
Nhìn những tấm hình mẫu - tử ấy, tôi cảm thấy mình và những người phụ nữ này, không có gì khác biệt, không có khoảng cách nào. Chúng tôi đều là phụ nữ, đều là những bà mẹ, đều khát khao một vòng tay, một mái ấm yên bình, đều nhọc nhằn mưu sinh giữa thành phố chật chội này để gắng gượng nuôi mình, nuôi con.
Trên đường đời, mỗi người mỗi số phận, ta không ở trong hoàn cảnh của người khác để hiểu rõ điều gì nằm sau những quyết định, những lựa chọn, những ngả rẽ… của họ vào một thời điểm nào đó của cuộc đời. Họ có đáng thương hay chỉ đáng trách?
Dưới đây là những bức ảnh khiến tôi thay đổi cách nhìn của mình về những người phụ nữ bán hoa, được trưng bày lại trong buổi trao giải Khát vọng yêu thương – góc nhìn nhân văn về cuộc sống của những phụ nữ bán dâm – vừa được tổ chức sáng 9/9 tại Hà Nội.
L, 23 tuổi đang chơi với con trai 11 tháng tuổi.