Dù sống chủ yếu bằng nghề nông nhưng phụ nữ ở làng Công Lương (xã Thủy Vân huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế) có một đặc quyền là không phải đụng tay tới việc đồng áng. Làng được mệnh danh là "làng thương vợ".
Cách thành phố Huế khoảng 7km về phía đông nam, làng Công Lương, xã Thủy Vân huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế nằm nép mình bên những bụi tre cao vút và những cánh đồng thẳng cánh cò bay.
Cổng làng Công Lương
Cả làng có hơn ngàn nhân khẩu với hàng chục hecta ruộng nhưng những cánh đồng tươi tốt nơi đây lại chủ yếu nhờ vào bàn tay của cánh mày râu. Việc phụ nữ không cần phải làm đồng đã là truyền thống từ rất lâu đời của làng.
Vào một buổi chiều trời khá mát mẻ, có dịp thả bộ đi dạo trên những cánh đồng của làng và chúng tôi cố gắng tìm kiếm những bóng dáng phụ nữ nhưng tuyệt nhiên không hề có. Bắt chuyện với anh Phạm Văn Kết đang lom khom sửa lại đập nước để tìm hiểu “cách thương vợ” nơi đâycó rất nhiều điều thú vị, bất ngờ.
Chú Lê Tất Xứng (bên phải) tới tiếp chuyện với chúng tôi: “ Tui (tôi) không biết ai ra răng (sao) chứ tui thấy vợ mà không thương thì sao mà chung sống suốt đời được”.
Dù làng khá gần thành phố Huế nhưng phong cảnh nơi đây rất yên bình với những hàng tre cao vút uốn mình quanh những con đường nhỏ quanh co.
Những người phụ nữ nơi đây vẫn còn giữ một nét truyền thống rất đặc trưng của xứ Huế đó là đội những chiếc nón lá mỗi khi ra đường.Mệ Nguyễn Hà ở cuối làng (cách người Huế gọi mẹ là mệ-PV) đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi cơm chiều của gia đình, mệ Hà thật thà tâm sự : “Đàn bà ở có biết mô tê gì về cầy cấy đâu, mọi việc có đàn ông lo hết rồi. Tuy nhiên, mỗi năm chỉ làm 2 mùa lúa, như thế chưa đủ ăn nên phụ nữ ở đây cũng phải bươn chải bán bánh, bán rau, làm nón để kiếm thêm thu nhập”. Mệ còn nói thêm rằng chỉ có mỗi làng Công Lương là không cho phụ nữ ra ruộng thôi, chứ mấy làng kế bên đàn bà vẫn phải làm ruộng cả.
Chào mệ Hà trong cái nắng nhẹ của ngày hè xứ Huế, chúng tôi tiếp tục tham quan quanh làng thương vợ và còn tìm hiểu thêm được rằng ngoài cái danh thương vợ thì ngôi làng này còn có một tiếng thơm khác đó là suốt nhiều năm qua đều được danh hiệu làng văn hóa, chưa ghi nhận trường hợp nào phải vào tù ra tội.
Những năm gần đây rất nhiều em đạt thành tích tốt trong các kì thi đại học, cao đẳng...
Nói như lời những người đàn ông nơi đây thì họ rất tự hào là người làng Công Lương, và tự hào nhất là cái danh thương vợ.