TTO - Nhân dịp năm mới, Quỷ Nhái tiên sinh dạy hai đồ đệ ưu tú nhất của mình rằng: 'Làm quan to cách mấy thì cũng chỉ là cóc, là nhái. Dân mới là vĩ đại, không sức mạnh nào bì nổi sức dân'.
Nhân dịp năm mới, Quỷ Nhái tiên sinh cho gọi hai đồ đệ ưu tú nhất của mình là Tôn Tửng và Bàng Quan về núi bàn đại sự. Nhận được lệnh thầy, Tôn Tửng, Bàng Quan không dám chậm trễ phi ngựa nước đại về ra mắt ân sư.
Quỷ Nhái tiên sinh vốn là tay "thần cơ diệu toán", trên thông thiên văn, dưới tường địa lý việc gì cũng rõ mồn một. Thấy thế thời đảo lộn, con tạo xoay mòng mòng chẳng biết đâu mà lường, Quỷ Nhái tiên sinh bèn bấm độn đoán việc thiên cơ:
- Sang năm là Mậu Tuất - mệnh Mộc. Kim khắc Mộc. Hai người sang năm nhớ lời ta dặn, chứ động vào kim tiền, đồng tiền dơ bẩn, của công càng không nên đụng vào. Dây vào chỉ có đường chết, lửa lò đang cháy phừng phực, bao nhiêu mộc cũng không đủ đốt đâu.
Tôn Tửng, Bàng Quan im lặng lắng nghe từng lời vàng ngọc của sư phụ. Quỷ Nhái tiên sinh tiếp tục phán thiên cơ:
- Tuất cầm tinh con Chó. Chó lo việc giữ nhà, giữ của cho dân. Chó là con vật trung thành. Hai ngươi nhất quyết trung thành với nhân dân, hết lòng vì quốc gia mà phụng sự.
Quỷ Nhái tiên sinh nhìn Tôn Tửng rồi phán:
- Ngươi phải tỉnh táo, quyết đoán đại sự. Mọi việc cẩn thận mà làm, không nên "tửng từng tưng" mà hành sự. Làm lỗi phải nhận lỗi, có tội thì phải chịu tội. Ta cấm ngươi bày trò giả điên, giả khùng trốn trách nhiệm, hậu quả gây ra. Đừng phụ lòng lê dân bá tánh.
Tôn Tửng cúi đầu vâng dạ:
- Dạ! Lời ân sư dạy bảo lẽ nào con dám không nghe?
Quỷ Nhái tiên sinh lại nhìn sang Bàng Quan:
- Ngươi làm quan thì nên nhớ điều này, "Quan chi phụ mẫu - quan như cha mẹ" mi phải thương dân như con. Việc của thiên hạ phải xem là việc của mình, không được bàng quan vô cảm. Thấy dân đói thì cứu, thấy dân kêu thì nghe. Việc oan ức của dân đen còn đầy, dân đánh trống kêu oan thì mau mau làm rõ.
Tôn Tửng, Bàng Quan nghe lời thầy dạy, ghi nhớ từng câu chữ. Quỷ Nhái tiên sinh vẫn còn chưa an tâm, bèn tiếp tục dạy:
- Sang năm Mậu Tuất, "Chó vào nhà thì sang". Nhất định năm mới này nông dân thì trúng mùa lớn, doanh nhân thì xuất khẩu tẹc ga. Học trò thi cử thì thi đâu đậu đó. Lửa lò đang cháy phừng phực, ai có tội sẽ đền tội, không còn cảnh "Chó đen ăn vụng, chó trắng chịu đòn". Bọn quan tham hay vơ vét của dân bây phải nhớ câu: "Chó treo, mèo đậy" để không bị hao hụt của công.
Tôn Tửng vốn là người lo coi việc tuyển nhân tài, bèn nhờ thầy chỉ dạy:
- Thưa sư phụ, con phải làm sao để tuyển đúng người tài đức mà ra phụng sự người dân?
Quỷ Nhái tiên sinh vuốt râu rồi vui vẻ trả lời:
- Dụng nhân như dụng mộc. Cây nào sâu đục thì chặt bỏ nó đi, để lại chỉ làm nơi cho bọn sâu mọt ẩn náu. Thà đau một lần còn hơn hối hận về sau. Dụng người bây chớ dụng kẻ "Chó chạy trước hươu", tài đức không có và khệnh khạng khoe khoang. Và tránh xa bọn "Chó táp phải ruồi", bọn cơ hội này "tài năng có hạn thủ đoạn vô biên"... đưa nó lên càng cao thì càng hại sinh linh bá tánh.
Bàng Quan lúc bấy giờ cũng hỏi ý kiến thầy:
- Con là người thực thi pháp luật, con phải làm sao để đem lại công bằng cho mọi người?
Quỷ Nhái tiên sinh nhìn Bàng Quan gật đầu hài lòng:
- Quân pháp bất vị thân thì mới giữ được kỷ cương phép nước. Đừng để cảnh: "Chó ỉa bờ giếng không sao, chó ỉa bờ ao bị người ta cắt cổ". Ngươi phải mạnh tay trừng trị bọn "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" cậy quyền, cậy thế hung hăng làm chuyện xằng bậy.
Hai trò của Quỷ Nhái tiên sinh lại thêm phần thán phục sư phụ của mình. Quỷ Nhái tiên sinh lại lên tiếng:
- Hai ngươi phải nhớ kỹ "Chó dại có mùa, người dại quanh năm". Làm quan ham quyền chức, danh lợi là dại cả đời. Rồi đây bá tánh lê dân sẽ nguyền rủa! Đã làm quan phải biết nhìn mình, nhìn người "tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng", chớ dại để bọn "Mèo đàng, chó điếm" lọt vào nơi công quyền. Bọn này như "Chó càn cắn bậy" chỗ nào cũng ăn, chỗ nào cũng đớp.
Tôn Tửng, Bàng Quan ai nấy đều vạn phần khâm phục thầy mình. Quỷ Nhái tiên sinh lại dặn hai trò lần cuối:
- Bây nên nhớ "Quan nhất thời, dân vạn đại". Làm quan to cách mấy thì cũng chỉ là cóc, là nhái. Dân mới là vĩ đại, không sức mạnh nào bì nổi sức dân. Ráng mà thương dân để mà dân thờ…
Hai vị Tôn Tửng, Bàng Quan nghe xong lời ân sư chỉ dạy bèn xuống núi. Sự tình năm Mậu Tuất ra sao? Lê dân có còn nghèo đói, oan ức? Quan tham có còn rình rập của công, làm chuyện bất nhân thất đức?
Mọi việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.