TTO - Trong xóm nhà lá không ai ngờ Bảy Dựa Cột lại có mối quan hệ họ hàng với một nhà bác học ở nước ngoài.
Nhà bác học xuất thân từ một quốc gia có nền công nghệ "4 chấm không" hùng mạnh đó xuất hiện đột ngột làm đảo lộn mọi sinh hoạt của một cư dân ít nói nhất chớ còn phải hỏi.
Người ta phải đợi đến khi nhà bác học cao chạy xa bay ra phi trường mới dám hò hẹn nhau xông đất nhà Bảy Dựa Cột.
Coi, căn nhà chuẩn bị đón Tết Mậu Tuất của Bảy đóng cửa im ỉm bất chấp những tiếng gõ dồn dập của Bi Rên, Út Hóng chớ sao. Ngoại trừ Chín Đa Nghi. Chín quyết định trổ tay nghề bằng một cọng thép vạn năng mở khóa nhà Bảy để kiểm tra vì sao bạn hiền suốt 1 tháng nay không cho ai thấy mặt.
Cánh cửa vừa mở toang là ba cái bóng bay tới một người ngồi dựa lưng thẳng đứng vào cây cột nhà. Giọng Chín Đa Nghi lanh lảnh:
- Thằng cha Việt kiều bác học của mày "go home" rồi hả Bảy?
Út Hóng bổ sung:
- Thằng cha bí hiểm đó làm ai cũng nhột. Bản mặt cốt đột, ho nghe rồn rột, da mặt như bị lột, hèn chi "ngàn năm rớt hột".
Ba người cùng khựng lại vì không nghe Bảy trả lời. Mà Bảy thì từ xưa tới nay có trả lời bao giờ. Trong những cuộc mạn đàm về thời sự xã hội, lúc nào Bảy cũng biết thân biết phận dựa cột mà nghe ít khi dám phản biện với ai. Đằng sau đôi mắt nhắm nghiền làm như am hiểu sự đời kia, đố kẻ nào biết Bảy nghĩ gì dưới mái tóc rối nùi như tổ quạ.
Chờ khoảng 5 phút không thấy Bảy phát ngôn, Chín Đa Nghi sà lại thằng bạn nối khố để sờ vào da mặt thăm dò nhiệt độ. Bỗng nhiên Chín nhảy dựng:
- Thằng Bảy lạnh ngắt tụi bay ơi. Coi chừng nó trúng gió đột quỵ nhằm giờ kỵ làm tụi mình bị liên lụy.
Út Hóng chới với:
- Anh Chín kề tai sát tim coi tim còn đập hay không?
- Không, không nghe tiếng đập. Chỉ có tiếng gì phát ra nghe ro ro ro.
- Tại sao lại ro ro ro?
- Ờ, ro ro ro như là tiếng máy bị nhiễu hay cục pin bị tan chảy.
Chín lùi lại phất tay ra hiệu Út Hóng đi đến tủ y tế gắn trên tường tìm chai dầu gió hiệu con Ó. Giữa không khí căng thẳng tột độ, Bi Rên cương quyết không rên rỉ mà rón rén mò lại bệnh nhân tìm hiểu căn nguyên. Bi lẩm bẩm:
- Trăm sự cũng tại thằng cha Việt kiều bác học không ai mời mọc về đây tìm bà con đầu độc.
Bi nín thở giật mạnh giò Bảy Dựa Cột. Ngay lập tức cẳng chân lặc lìa như sắp sửa sút ra. Bi hoảng hồn giật mạnh cánh tay. Trời ạ, cánh tay Bảy dẻo quẹo như cao su đứt khỏi bả vai lòi ra những sợi dây điện đủ màu sắc lòng thòng.
Những sợi dây điện luồn trong chiếc áo sơ mi ngó càng thêm ghê rợn. Khỏi phải nói, Bi rú lên sửng sốt:
- Không, không phải anh Bảy thường ngày của tụi mình.
Chín Đa Nghi mắt trợn trừng:
- Đó… đó là một người máy…
Út Hóng buông chai dầu gió, lột phăng áo sơ mi. Bên trong áo không phải tiếng đập của trái tim mà là tiếng ro ro của một thiết bị đang hoạt động. Ba kẻ xâm nhập đứng như trời trồng bởi tiếng gầm từ sau lưng cực kỳ quen thuộc:
- Tránh xa ra!
Thì tiếng gầm là của Bảy Dựa Cột vừa xuất hiện chứ ai. Trên tay Bảy là một cái đĩa CD. Giọng Bảy đầy nức nở:
- Trời ơi, quý vị phá tan sản phẩm người máy "4 chấm không" của người bà con bác học tôi rồi.
- Hả?
- Hả cái gì hả Chín, hả Bi, hả Út? Người bà con thời đại công nghệ cao đã kiên trì suốt 1 tháng chế tạo ra tôi nhằm làm bất ngờ xóm nhà lá chúng ta. Vậy mà…
- Vậy mà sao?
- Vậy mà bây giờ sản phẩm biến thành phế phẩm. Quý vị biết không, hồi nãy tôi đã chạy tới nhà cô Năm Thi Sĩ để ghi âm bài thơ chúc Tết của cô vô đĩa CD. Tôi định gắn vô thiết bị tim của người máy để đón mọi người xông đất.
- Phải thiết bị ro ro ro không Bảy?
- Còn phải hỏi. Đó là cái đầu đĩa CD kêu ro ro ro lúc chưa gắn đĩa vô. Mọi người nhìn đây.
Bảy Dựa Cột bằng xương bằng thịt đau khổ gắn đĩa CD vô thiết bị tim của Bảy Dựa Cột người máy. Tất cả lặng người khi giọng ngâm của cô Năm Thi Sĩ cất lên:
Mừng năm Con Chó "bốn chấm không"
Xe không người lái chạy nhông nhông
Mặt người, não máy siêu trí tuệ
Sủa cũng thành thơ thật nức lòng.