TTO - Đứa bé 4 tuổi ngồi trong lòng bà ngoại vẫn ngô nghê hỏi: “Mẹ đâu, cha đâu?”. Bà ngoại chẳng biết trả lời cháu thế nào ngoài những lời nói dối: “Cha mẹ đi làm kiếm tiền mua sữa, ít hôm nữa sẽ về”.
Thực ra cha của đứa trẻ đang đi tù, còn mẹ bị cha chém chết, đứa bé côi cút sống với bà ngoại.
Giết vợ
Theo cáo trạng, Nguyễn Huỳnh Vũ (24 tuổi) nên nghĩa vợ chồng với chị Nguyễn Thị Hồng Tuyến (24 tuổi), có một con chung 4 tuổi. Năm 2014, cả hai vào Bình Dương sinh sống, ngày vui thì ngắn mà đời buồn thì dài, đôi vợ chồng trẻ liên tục xảy ra mâu thuẫn, nghi ngờ nhau có nhân tình bên ngoài.
Kết quả là chị Tuyến thường xuyên nhận những trận đòn của chồng. Chịu không nổi, chị Tuyến đệ đơn ly dị, ôm con về nhà mẹ ruột ở Quảng Ngãi. Trong lúc chờ tòa giải quyết, Vũ về nhà mẹ vợ dẫn con vào lại Bình Dương.
Cuối tháng 7-2017, Vũ tiếp tục trở về Quảng Ngãi, mua một con dao thủ trong người để đến nhà "nói chuyện" với vợ.
Chạm mặt nhau, hai bên xung đột, cãi vã. Vũ lạnh lùng rút dao đâm vợ 16 nhát. Vũ bị TAND tỉnh Quảng Ngãi đưa ra xét xử về tội "giết người" hồi tháng 12-2017.
Cáo trạng đọc đến đâu, phiên tòa lưu động diễn ra ở trụ sở UBND xã Đức Hòa (huyện Mộ Đức, Quảng Ngãi) thinh lặng đến đó. Cha mẹ hai bên ngất lên, xỉu xuống khi cáo trạng vô tình nhắc nỗi đau của họ.
Vũ chẳng thể bào chữa cho hành động của mình, tòa hỏi đến đâu Vũ ú ớ đến đó. "Vì sao bị cáo nhẫn tâm giết vợ mình, bị cáo có bào chữa gì cho hành vi của mình không?" - tòa hỏi. "Bị cáo ghen, bị cáo nghi ngờ vợ có bồ..." - Vũ cúi đầu trả lời.
Tòa truy: "Bị cáo có gì chứng minh vợ mình có bồ?". Vũ lí nhí: "Thưa không". Mọi người nhốn nháo, bàn tán. Phiên tòa ồn ào đến mức chủ tọa phải yêu cầu lực lượng an ninh giữ trật tự.
Hai người mẹ
Rất nhiều câu hỏi được tòa đặt ra, phần lớn Vũ im lặng. Mẹ ruột Vũ bị bệnh tim, ngất liên tục, đôi khi mẹ vợ Vũ phải an ủi dù nước mắt bà cũng giàn giụa.
Ngày Vũ và Tuyến nên duyên, hai bên gia đình rất vui, hạnh phúc hơn khi hai người mẹ được lên chức nội, ngoại. Với hai người mẹ, họ cũng chỉ mong con mình được như vậy. Nhưng niềm vui sớm tắt bởi Vũ hay nhậu nhẹt, bê tha cùng bạn bè, tính lại hay ghen tuông.
"Tôi khuyên nhủ vợ chồng nó hết lời, tôi dặn đi dặn lại nó bỏ tính ghen tuông đi, hai vợ chồng hòa thuận, làm ăn nuôi con. Vậy mà lâu lâu nó lại đánh vợ..." - mẹ Vũ nghẹn ngào nói trong tiếng nấc.
Còn bà Xuân - mẹ vợ Vũ - không bê nổi di ảnh con gái nữa, phải nhờ con trai giữ hộ. Trước tòa, nghe Vũ trả lời, bà mới biết được nguyên nhân Vũ chém con gái mình chỉ vì muốn vợ phải thừa nhận chuyện ngoại tình.
"Trời ơi, khổ thân con Tuyến, nó không ngoại tình thì làm sao nói được. Nó ly dị bởi không thể chịu nổi người chồng ghen tuông. Sao lại đành đoạn giết vợ..." - bà Xuân gào lên.
Không thể không nói dối
Trước phiên xử một tháng, tôi về ngôi nhà ở làng Phước An (xã Đức Hòa) - nơi Vũ chém chết vợ. Tại đây, một đứa trẻ bụ bẫm đang chơi đùa. "Ngoại ơi, ngoại ơi, có người tới kìa" - nó ngọng nghịu gọi bà.
Lúc tôi nói chuyện với bà Xuân, cậu bé ngồi yên trong lòng bà. Dù đã cố né đi những lời nói đau lòng nhưng khi bà Xuân dẫn cháu vào thắp hương cho mẹ, bà vô tình để lộ những giọt nước mắt khiến cậu bé phải hỏi: "Sao ngoại khóc, mẹ con đi làm không về nữa hay sao ngoại khóc?".
Câu hỏi như vò nát lòng bà Xuân. Câu trả lời của bà Xuân lúc nào cũng là lời nói dối: "Bà đâu có khóc, bà bị ớt vào mắt". Nhân lúc thằng bé chạy ào vào lấy ảnh cưới của ba mẹ ra xem, bà Xuân nghẹn ngào: "Tôi làm sao có thể không nói dối được, lòng dạ nào mà nói thật".
Hôm kết thúc phiên tòa, bà Xuân kìm nước mắt đến nhà trẻ đón cháu. Nhưng rồi nước mắt bà vẫn không ngừng tuôn khi đứa cháu ngồi sau xe ôm chặt lấy bà ngoại hỏi: "Lúc nãy cô kia nói thấy ba con đó bà ngoại, bà ngoại có thấy không?".
"Không cháu, mấy cô nói đùa đó, ba mẹ cháu đi làm xa chưa về" - bà Xuân đáp. Thế rồi đứa bé lại gặng hỏi: "Sao lâu quá ba mẹ không về thăm cháu hả bà?". Bà Xuân lại phải nói dối: "Ba mẹ gần về rồi, cháu bà ngoan rồi ba mẹ về".
Bà Xuân chẳng biết phải nói dối cháu đến bao giờ nữa, bởi bà hiểu rằng rồi cháu mình cũng sẽ lớn và hiểu được sự thật đau lòng này. Nhưng giấu được đến lúc nào bà cố đến lúc đó.
"Cháu có nhớ ba mẹ không?" - tôi hỏi. Cháu bé ngoan ngoãn: "Dạ có, nhưng ba mẹ cháu gần về rồi, cháu sẽ được chở đi học".
Về đến nhà, cháu bé chạy vào thắp nhang cho mẹ như một thói quen, trong dòng suy nghĩ non nớt của nó chưa đủ để hiểu mẹ đã về thiên cổ.
Lúc thắp nhang, cháu bé nói: "Ba mẹ đi làm rồi nhanh về với con nha". Câu nói ấy khiến tôi thắt lòng.
"Cháu tôi thành mồ côi"
Dù hai bên gia đình cố gắng xin giảm nhẹ hình phạt cho Vũ, nhưng điều đó không thể giúp Vũ. Tòa tuyên Vũ án tù chung thân. Lời cuối cùng của Vũ là mong gặp con trai.
Tòa không chấp nhận mong muốn đó, nước mắt Vũ chảy dài. Cả hai người mẹ gào lên: "Cháu tôi thành trẻ mồ côi rồi".