Tôi nhìn di ảnh, thầm nói: 'Ông ơi, anh em ở đây hết để đi tiễn ông, ông về nổ máy cái xe để đi cùng anh em đi, đừng ở lại…'.
Vũ Anh Tuấn
Chiếc xe của bạn tôi - Câu chuyện ngày hôm qua
Có lẽ chưa khi nào tôi lại sợ vào Facebook như ngày hôm qua và sáng nay. Lý do vì sao chắc tất cả các bạn đều hiểu. Giờ đây, ngồi mở Facebook lên, nhìn status và comment của các bạn, rồi màn hình lại nhoè đi… Nhưng tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện ngắn về sự hiện hữu của bạn tôi – Trần Lập.
Ai nói chiếc xe là vật vô tri vô giác? Câu chuyện tôi muốn kể sẽ nói khác.
Sau nhiều cuộc trò chuyện, tôi hiểu Lập yêu xe đến thế nào, từ những chiếc xe độ thời kỳ đầu tiên mà Lập có như Vulcan 800 đến rất nhiều chiếc sau này, Lập đều gửi gắm những tình cảm riêng của mình vào chúng. Hơn nữa, những chiếc xe như bạn đồng hành, như chiến mã của mỗi chiến binh. Đặc biệt với Lập, chiến mã luôn gắn bó trong mỗi chuyến đi của cậu ấy thì những chiếc xe là rất quan trọng. Chiếc Royal Enfield Lập cũng mới lấy và chưa kịp đi, nhưng tôi hiểu trong thâm tâm, Lập muốn chiến mã của mình sẽ được lăn bánh trên đường.
Với ý tưởng sẽ kêu gọi anh em các đội đến đưa tiễn Lập, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là mình hiểu Lập sẽ thích được đi giữa rừng xe, giữa những tiếng động cơ cuốn hút và cảm nhận tình cảm của anh em biker. Nhưng khi xin phép gia đình, Hoa đã muốn xe của chồng sẽ được đi cùng trong đoàn xe. Điều này với tôi có ý nghĩa lớn vì chiếc xe sẽ như hình ảnh của Lập đi cùng anh em biker.
Trước khi diễn ra lễ tang, tôi đã qua nhà nổ máy thử, chuẩn bị cẩn thận với anh em các đội motor để cho cuộc đưa tiễn ông bạn. Sáng hôm qua, khi tôi đến lấy xe đi ra Trần Thánh Tông thì máy vẫn nổ và chạy bình thường, tôi đổ đầy xăng và cất trong bãi đỗ của nhà tang lễ . Nhưng khi ra xếp đội hình thì xe không nổ được nữa. Tôi đầy lo lắng giao lại xe cho các anh em khác xử lý để vào chuẩn bị cho lễ truy điệu. Cứ 5 phút tôi lại gọi ra xem nổ được máy chưa. Lần 1: “Nổ được rồi Tuấn nhé”, vậy là nhẹ cả người. 5 phút sau: "Tuấn ơi, 'em nó' lại không nổ được…".
Tôi nhìn di ảnh của ông bạn, âm thầm nói với Lập: “Ông ơi, anh em ở đây hết để đi tiễn ông, ông về nổ máy cái xe để đi cùng anh em đi, đừng ở lại…”. Thế rồi điều kỳ diệu đã xảy ra ngay sau những lời cầu khấn của tôi. Anh em ở ngoài vui mừng gọi điện: “Tuấn ơi, xe vừa nổ được rồi”.
Suốt hành trình, tôi cùng Tuấn Hùng và Nhất Hoàng đi bên nhau, hình ảnh của Lập qua chiếc xe như đang cùng chúng tôi những tháng ngày năm xưa. Chúng tôi nói chuyện với chiếc xe như đang nói chuyện với chính Lập, và hiểu rằng ở đâu đó, Lập đang nhìn cả đoàn, cảm nhận được tình cảm của anh em biker nói riêng và tất cả gia đình, bạn bè và fan hâm mộ qua từng tuyến phố của thủ đô.
Khi về đến gần nhà Lập, tôi vỗ vỗ cái bình xăng và nói: “Ông ơi, vậy là anh em đã được đi cùng ông một đoạn đường, vậy là tôi đã hoàn thành tâm nguyện của mình với ông, vậy là ông sẽ phải nói lời chia tay với chiếc xe và anh em rồi…”. Và cứ thế, nước mắt tôi trào ra, không cần biết đang đi ngoài đường, không cần biết đang có ai bên cạnh, chỉ biết rằng, tôi đang được khóc.
Tôi khóc không chỉ bởi lời tâm sự với bạn tôi, mà còn khóc vì những tình cảm của anh em dành cho nhau, của nhóm bạn thân đã cùng gia đình ngày đêm chăm sóc cho Lập trong nhiều tháng qua, của nhóm anh em nghệ sĩ đã cùng chúng tôi làm nên show diễn cuối cùng của Lập - “Đôi bàn tay thắp lửa”, của những anh em bikers đã hết mình trong chuyến hành trình cuối cùng của Lập, của anh em báo chí đã nhiệt tình đưa tin có “tâm”, của những fan hâm mộ với tiếng hát vang khi chia tay bạn tôi.
Ai nói chiếc xe là vô tri vô giác? Ngày hôm qua, chiếc xe đó hiện hữu hình ảnh và linh hồn của bạn tôi – Kiên cường, sống có ý chí và luôn có niềm tin. Hãy ra đi thanh thản với chuyến đi dài của ông, Lập nhé!
Khi viết những dòng này, tôi lại một lần nữa cho phép mình được khóc, khóc để tôn vinh tình bạn và những điều tử tế, khóc để nhớ về bạn tôi, người đã cho chúng tôi thêm niềm tin vào cuộc sống này.
Trần Lập, đám tang Trần Lập, tang lễ Trần Lập - Anh Tuấn kể câu chuyện tâm linh về 'chiến mã' của Trần Lập